Nguyệt Tích Lương nói xong thì cất bước đi đến bên giường mà hoàng thượng đang nằm, chuẩn bị bắt mạch. Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì một giọng nói chanh chua của nữ nhân đã vang lên.
- " Ở đâu chui ra tiểu hài tử? Cút ra chỗ khác cho bản cung! "
Nguyệt Tích Lương khó chịu nhíu chặt lông mày, liếc sang bên cạnh. Đó là một mỹ nữ tầm hai lăm tuổi, ăn mặc cung trang rực rỡ, trên đầu cắm đầy trang sức vàng bạc, y như là con khổng tước xòe đuôi.
Nàng nghiêng đầu, chớp chớp mắt ngây thơ hỏi.
- " Vị đại thẩm này, ngươi đang nói ta sao? "
Liễu Đình Nghi nghe vậy tức đến xì khói, môi run run. Cái gì mà đại thẩm chứ? Nàng ta mới chỉ có hơn hai mươi, còn đang thời xuân sắc. Liễu Đình Nghi vung tay chỉ vào Nguyệt Tích Lương, quát to.
- " Hỗn xược! Người đâu? Lôi nàng ra ngoài đánh năm mươi đại bản! "
Mỗ nữ cười khinh bỉ một tiếng, nói với Hiên Viên Dật.
- " Uy! Tại sao ở trong Dưỡng Tâm điện lại có một con chó già cắn loạn? Không thấy hoàng thượng đang bệnh nặng sao? Hoàng cung của các ngươi thủ vệ thật lỏng lẻo đấy! "
Liễu Đình Nghi thở dốc, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đến đáng sợ.
- " Ngươi... ngươi dám mắng bản cung là chó? Ngươi có biết bản cung là ai hay không? "
Nguyệt Tích Lương thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, chẳng thèm để tâm đến nàng ta. Ta thèm vào biết ngươi là ai! Người đâu mà giọng nói chói tai khủng khiếp, ngươi tự chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776588/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.