"Vậy là tôi không quay về quá khứ?" Snape lảo đảo ngã ngồi xuống ghế.
"Đúng vậy. Đây có vẻ như là một thế giới song song tồn tại với thế giới trong quá khứ của anh." Cụ Dumbledore nói, hai đầu ngón tay chạm nhau.
"Pháp thuật là sự tồn tại rất thần kỳ, những nghiên cứu về thời gian và không gian luôn là lĩnh vực thần bí nhất, bởi vì thời gian tự có quy tắc của mình..." Nói đến đây, cụ Dumbledore nhìn vẻ mặt trống rỗng của giáo sư Độc Dược, sắc mặt của người đối diện cũng trở nên tái hơn.
"Severus, anh có ổn không?" Cụ Dumbledore đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đi tới trước mặt Snape, đặt tay lên vai ông.
"Vậy là Harry Potter ở nơi này..." Giọng của Snape khàn khàn.
Xem ra quan hệ của hai người này... không thể nói rõ được. Cụ Dumbledore lập tức phát hiện ra.
"Severus, pháp thuật là sự tồn tại rất thần kỳ, giống như anh đã tin tôi ở thế giới này vô điều kiện. Mà tôi cũng luôn tin tưởng anh, dù là tôi nào đi chẳng nữa, tôi nghĩ đều không có gì khác biệt."
"Không có gì khác biệt à?" Giọng nói của giáo sư Độc Dược vẫn khàn khàn. Trước mắt ông như xuất hiện một sợi tơ vàng óng ánh, rất mảnh, lơ đãng rơi xuống rồi không thấy đâu nữa.
Snape chớp mắt, tựa như sợi tơ vừa rồi chỉ là ảo giác của ông.
"Tôi muốn biết pháp thuật kia là gì gì." Snape hắng giọng nói, ông lấy lại tinh thần rất nhanh, "Ông đã từng dạy dỗ cậu bé gần một năm trời, chỉ bảo pháp thuật chính nghĩa cho cậu bé. Pháp thuật cuối cùng... Tôi muốn biết đó là gì."
"Đương nhiên, đương nhiên. Tôi sẽ giúp anh, chàng trai của tôi." Cụ Dumbledore cười, "Đồng thời chúng ta còn một vài việc nho nhỏ khác cần giải quyết. Tỷ như... Tom ở sau gáy giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của chúng ta. Chuyện này cũng không có gì khác biệt."
"Ông vẫn muốn để cho cậu bé tự đương đầu với những chuyện này sao?" Snape trầm ngâm một lát rồi hỏi.
"Harry bé bỏng... Đúng vậy, tôi tin tưởng thằng bé, nó là một Gryffindor dũng cảm. Nó là nhân tố quan trọng của cuộc chiến, dù chúng ta không muốn thừa nhận chuyện này đến thế nào. Chúng ta đặt hy vọng chiến tranh lên vai một đứa trẻ... Đây là một sự thật bi ai. Cho nên tôi muốn nó phải được chuẩn bị sẵn sàng." Cụ Dumbledore thở dài.
"Nếu như anh cảm thấy..." Cụ Dumbledore nhìn vào đôi mắt đã lại trở nên trống rỗng của Snape, nói thêm.
"Không. Để cho cậu bé đối mặt với những chuyện này đi. Để đảm bảo tính mạng của mình, cậu bé cần phải tự mình trải qua tất cả, trận bóng Quidditch hỗn loạn, Chúa Tể Hắc Ám trong rừng Cấm, nhìn thấy khát vọng trong trái tim từ tấm gương, bảo vệ Hòn Đá Phù Thủy, chiến đấu với Tử Xà, giành cúp Tam Pháp Thuật, học Bế Quan Bí Thuật... Chiến tranh còn chưa bắt đầu, mà chúng ta đã không thể chỉ dựa vào ký ức của tôi để phán đoán. Nếu như vậy, thì hãy chỉ bảo, huấn luyện cậu bé, để cậu bé có được bản lĩnh tự bảo vệ tính mạng mình. Đây mới là điều đúng đắn cần làm." Giọng nói của giáo sư Snape càng lúc càng khàn, đôi mắt màu đen cũng mỗi lúc một tối.
"Cậu bé là Gryffindor kiên cường dũng cảm nhất. Nếu hai thế giới này không có gì khác biệt như lời ông nói, cậu bé đã từng rút được thanh gươm Gryffindor ra khỏi Nón Phân Loại, đây chính là minh chứng tốt nhất. Cậu bé có thể làm được, thậm chí còn có thể làm tốt hơn so với chúng ta nghĩ."
Phòng hiệu trưởng rơi vào yên lặng. Cho đến khi Fawkes khẽ kêu lên một tiếng.
*
Snape vẫn giữ suy nghĩ này đến ba giờ chiều một ngày thứ năm vài tuần sau đó, lớp học Bay đầu tiên của Gryffindor và Slytherin.
Cậu bé sư tử mắt xanh của ông đòi lại Trái Cầu Gợi Nhớ từ tay Malfoy, sau đó bị McGonagall nhét vào đội Quidditch Gryffindor.
Lúc đó ông cảm thấy mình cần giam Cậu Bé Vàng thu hút phiền phức này lại, chớ để cậu bé làm phiền đến người khác, mà nhốt vào trong hầm của ông là tốt nhất.
*
Con rồng nhỏ đứng trên bàn hiệu trưởng phun ra một luồng lửa.
Fawkes nhìn sinh vật không có lông kia một cái, rồi lại rúc cái đầu xinh đẹp vào dưới cánh.
Giáo sư Độc Dược vừa lấy được vỏ trứng rồng đuôi gai Na Uy, tâm trạng không tệ, cũng không thèm để ý đến lão gác cổng đang khóc sướt mướt bên cạnh.
"Được rồi, Hagrid, anh không thể chăm sóc nó đến khi trưởng thành, chỉ đưa nó đi mới là tốt nhất cho nó." Cụ Dumbledore kéo chòm râu dài của mình lại, tránh để nó trở thành mục tiêu tấn công tiếp theo của Norbert.
"Vâng, thưa giáo sư, đúng vậy." Hagrid vừa nói vừa nấc cục, sau đó lưu luyến nhìn con rồng nhỏ đang vỗ cánh, rồi thất thểu rời phòng hiệu trưởng.
"Tôi không ngờ anh lại đích thân đi bắt đám trẻ, Severus." Cụ Dumbledore nhìn giáo sư Độc Dược có vẻ đang vui. "Không phải quan hệ của anh và Harry rất tốt sao? Thằng bé cũng không ghét anh như đám sư tử khác." Ít nhất thì trước đây không ghét, cụ Dumbledore nghĩ thêm.
"Hiển nhiên Cậu Bé Vàng trong bầy sư tử không nên có quan hệ quá tốt với lão dơi già đen ngòm." Snape trầm mặc một chút rồi nói.
Dù nơi này và quá khứ có không giống nhau, nhưng Chúa Tể Hắc Ám vẫn tồn tại. Người đứng đầu phe ánh sáng không nên có quan hệ tốt với gián điệp như ông. Nhất là trong khi ông đang cảm nhận được rất rõ sự tồn tại của Chúa Tể Hắc Ám. Lúc này hắn đang ở Hogwarts, dùng hai mắt của mình chứng kiến mọi việc đang diễn ra. Ông không thể tỏ ra thân thiết với Cậu Bé Vàng trong phạm vi mùi tỏi bay tới được.
Đương nhiên cụ Dumbledore hiểu ý của người gián điệp hai mang, nhìn con rồng nhỏ vô tư đứng trên bàn làm việc của mình, bần thần.
*
"Nhưng mà con cho rằng... giáo sư Snape..." Harry khiếp sợ nhìn Quirrell trước mặt.
Trong tiết Độc Dược đầu tiên của năm học, nó đã nghĩ ấn tượng lúc trước của mình sai lầm rồi, nhưng sau đó vị giáo sư này không ngừng gây khó dễ cho nó. Thậm chí tụi nó còn nghi ngờ chính Snape là kẻ muốn hất văng nó khỏi cây chổi trong trận bóng Quidditch. Ít nhất Ron vẫn luôn kiên quyết giữ vững quan điểm đó là âm mưu của Chủ nhiệm Nhà Slytherin. Ngoài mặt nó tỏ vẻ tán thành bồ tèo thân thiết nhất, nhưng trong lòng thì lại đồng ý với Hermione.
Mặc dù giáo sư Snape luôn làm nó thất vọng.
Mà hôm nay sự thật chứng minh nó và Hermione đã đúng.
Nó bị lôi tới đứng trước Tấm Gương Ảo Ảnh, cảm nhận được Hòn Đá Phù Thủy rơi vào trong túi quần mình.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm đó, Harry dám thề nó còn nhìn thấy gì đó khác ngoài hình ảnh chính nó lấy từ Hòn Đá Phù Thủy từ trong túi ra rồi cất trở lại.
Một sợi tơ vàng óng ánh xuất hiện trước đôi mắt màu xanh của nó trong gương rồi biến mất.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến nó không còn cơ hội tìm hiểu chuyện này, bởi nó đã dùng hai tay mình làm Voldemort sau gáy Quirrell bị thiêu đốt đến nổi bong bóng. Gương mặt bèn bẹt càng thêm xấu.
Trước khi hôn mê, Harry đã nghĩ vẩn vơ như vậy.
*
"Con còn một câu hỏi, thưa giáo sư." Harry ngập ngừng.
"Hỏi đi, con trai, hỏi đi."
"Snape... Giáo sư Snape, thầy ấy thật sự ghét con ạ?" Mặc dù thầy hiệu trưởng vừa giải thích nguyên nhân giáo sư Độc Dược thật ra vẫn luôn bảo vệ nó – vì ba nó từng cứu mạng ông, nhưng nó không dám khẳng định liệu giáo sư Snape có ghét nó hay không.
"Không phải con đã tự có đáp án rồi sao?" Cụ Dumbledore cúi đầu thở dài, băn khoăn của Snape là thật, mặc dù cụ thật lòng hy vọng những đứa trẻ của mình có thể đối xử tốt với nhau.
"Tại sao?"
"Sự thật..." Dumbledore thở dài, "Đó là một điều đẹp đẽ và khủng khiếp, vì vậy phải cân nhắc hết sức thận trọng. Thầy hy vọng con có thể bỏ qua cho thầy, bởi vì thầy không muốn nói dối con."
*
Trong bữa tiệc cuối năm, giáo sư Snape mím môi nhìn cụ Dumbledore thưởng điểm cho Nhà Gryffindor, sau đó lại nhìn đám sư tử nhỏ vui sướng giơ cao Cúp Nhà.
Sư tử nhỏ mắt xanh dò xét nhìn rắn chúa Slytherin.
Đương nhiên Snape phát hiện ra ánh mắt của cậu bé. Cậu bé của ông luôn rất nhạy cảm, nhất là đối với cảm xúc, cậu bé luôn có trực giác của loài thú.
Trong lúc ông dùng nỗi căm ghét Potter cha mà nhằm vào cậu bé, cậu bé cũng có thể tinh tường nhận ra cảm xúc sâu trong lòng ông, sau đó bám riết không tha suốt hơn một năm trời, chỉ vì để ông cho cậu bé vào hầm.
Nhìn Harry dời mắt, Snape rũ mắt.
Cậu bé của ông có một trái tim rất lương thiện.
Cậu bé kia cũng thế. Ông có thể cảm nhận được. Một năm này, ông cảm nhận được rất rõ.
Mà đúng lúc này, sợi tơ vàng óng ánh lại xuất hiện trước mắt ông.