Chương trước
Chương sau
Căn nhà của Weasley vô cùng thú vị và kỳ lạ.
Harry bày tỏ đây là kỳ nghỉ hè vui vẻ nhất của nó từ khi chào đời đến giờ. Tự do vui chơi, đồ ăn phong phú, cùng với bà Weasley tràn đầy tình thương yêu và ông Weasley hứng thú với mọi thứ về Muggle.
Nhân thời gian ở căn chòi xiêu vẹo, Harry hỏi Huynh trưởng Percy và hai anh em sinh đôi về ấn tượng của họ với giáo sư Độc Dược và thái độ của ông với học trò nhà Gryffindor.
Đáp án nhận lại đều là Chủ nhiệm Nhà Slytherin là một bậc thầy về độc dược, còn thể hiện rõ sự thiên vị với bầy rắn nhỏ và rất căm ghét Gryffindor.
Còn trong mắt bồ tèo thân thiết Ron, rắn chúa Slytherin là một lão dơi già đầu bóng mỡ.
Những lời này càng làm Harry thêm tò mò với thái độ của thầy hiệu trưởng trước kỳ nghỉ. Hình như còn có một chân tướng nào đó mà bây giờ chưa thể nói ra?
Mang theo nghi hoặc như vậy, Harry đến hẻm Xéo.
Nhưng nó lại lạc đến hẻm Knockturn.
Sau khi nhìn thấy Draco Malfoy trong lúc trốn trong tủ chén, đang cảm thấy hôm nay mình cực kỳ xui xẻo, ai nói cho nó biết người cứu nó khỏi móng vuốt nhọn hoắt của mụ phù thủy già không phải là Snape đi?
Giáo sư Độc Dược kéo cánh tay Harry, dùng cái mũi to của mình dọa mụ phù thủy già chạy mất.
Snape cũng không biết tại sao Harry lại ở nơi này, nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của cậu bé, nói cậu bé cố ý chạy tới để thám hiểm cũng chẳng ai tin.
"Giáo... giáo sư!" Harry sợ hãi nhìn giáo sư Snape tiện tay quơ đũa phép, sửa lại mắt kính và làm sạch áo chùng cho nó. Đến khi giáo sư Snape lôi nó đến trước cửa nhà băng Gringotts, nó mới tìm lại được lưỡi của mình.
"Ta đương nhiên là giáo sư, cậu Potter ạ." Giáo sư Snape mím môi. Ông cũng biết sư tử nhà mình chính là một người có thể chất hấp dẫn phiền phức. Nhìn bà Weasley kéo Harry, hết nhìn trái lại nhìn phải, Snape nghĩ.
"Severus, thật cảm ơn anh!" Bà Weasley nói với Snape.
"Nếu các người quan tâm đến Kẻ Được Chọn vĩ đại, thì chớ để nó chui đầu vào những nơi khó hiểu nổi." Giọng điệu của Snape đầy mỉa mai.
Harry ngạc nhiên ngước đầu nhìn giáo sư Độc được, lúc kéo nó đi ra, ông không hề nói bất cứ lời giễu cợt nào, thậm chí còn quan tâm hỏi thăm, giúp nó sửa kính, làm sạch quần áo.
"Cảm ơn giáo sư." Harry bình tĩnh nói với giáo sư Độc dược, trong ánh mắt khiếp sợ của Ron.
Nắm tay trong áo choàng đen của Snape siết chặt.
"Nếu cậu Potter đã không còn cần giáo sư Độc dược của mình hộ tống nữa, vậy ta đi đây." Snape nói xong thì bỏ đi, không nhìn vào đôi mắt xanh biếc suýt làm Bế Quan Bí Thuật của ông rối loạn kia nữa.
*
"Severus, tới đây." Đầu Dumbledore xuất hiện trong lờ sưởi của hầm.
Snape đặt quyển sách trên tay xuống. Hôm nay là khai giảng, nghĩ đến kiếp trước Harry lái chiếc xe hơi bay tới Hogwarts, gân xanh trên trán ông lại nổi lên. Tại sao kiếp trước cậu bé phải lái xe tới trường?
"Severus, chàng trai của ta, hình như Harry đang gặp rắc rối." Dumbledore vừa nói vừa vuốt ve con cú màu trắng tuyết đứng trên bàn làm việc, "Một mình thằng bé bị chặn lại ở bên ngoài nhà ga Chín-Ba-Phần-Tư. Minerva đã nhận được bức thư xin giúp đỡ này."
"Một mình?" Snape kinh ngạc.
"Anh đi đón thằng bé được chứ? Minerva là phó hiệu trưởng, bây giờ không thể đi." Đôi mắt màu lam nhạt của cụ Dumbledore như phát sáng.
"Địa chỉ?" Snape im lặng hồi lâu rồi nói.
*
Hogsmeade.
Snape thả Harry đang choáng váng sau lần Độn thổ đầu tiên ra.
Độn thổ đương nhiên nhanh hơn tàu Tốc hành, mặc dù Harry mất một thời gian chuyển thư, và Snape mất thêm chút thời gian nữa để tìm nó.
"Đi thôi." Nhìn Harry đã khôi phục, Snape nói.
Harry đi theo giáo sư Độc dược, nhìn chiếc áo choàng đen tung bay rất có khí thế của ông. Giáo sư ấy đi rất có quy luật, Harry nghĩ.
Lúc chỉ có hai người, giáo sư Snape có vẻ rất dễ chịu. Sau bao nhiêu buổi cấm túc hồi năm nhất, Chủ nhiệm Nhà Slytherin và Đứa Bé Sống Sót không ưa gì nhau dường như đã trở thành nhận thức chung của cả Hogwarts. Đương nhiên, không phải ý của Harry là xử lý mấy con ốc sên là việc khiến người ta vui vẻ, nhưng dù sao giáo sư Snape lúc này khiến nó cảm thấy dễ tiếp xúc hơn giáo sư trên lớp Độc Dược rất nhiều.
"Sau bữa tiệc thì tới chỗ Chủ nhiệm Nhà của trò." Đến cửa lâu đài, Snape xoay người, nói với Harry.
Có Merlin biết, ông đã phải kiềm chế đến thế nào mới không dắt tay cậu bé. Không biết tại sao, ở nơi này, việc kiềm chế còn khó khăn hơn cả kiếp trước.
Đây vốn là quyền lợi của mình, Snape tự nói với mình, nhưng hôm nay lại phải kiềm chế.
"Cảm ơn giáo sư đã tới đón con."
Trong đôi mắt xanh lục là một chút thăm dò và cảm kích.
Snape dời mắt, hùng hổ bỏ đi.
*
"Một con Gia tinh đến cảnh báo phù thủy." Snape khoanh tay trước ngực, đứng trong phòng làm việc của hiệu trưởng. "Ông vẫn cố ý nhận Gilderoy Lockhart." Snape nói, "Ông định xử lý cuốn nhật ký kia thế nào?"
"Chúng ta không thể làm diễn biến bị sai lệch quá nhiều." Dumbledore nói, "Với lại, quá ít người nhận lời mời. Hơn nữa bây giờ chúng ta chưa thể khẳng định cuốn nhật ký của Tom có đang nằm trong tay cô Weasley hay không. Biết đâu Malfoy đã chuyển nó đến nơi khác? Đương nhiên tôi cũng không muốn thả Tử Xà. Dù sao, dựa theo ký ức của anh, đám nhỏ có thể bình an hoàn toàn là do may mắn." Dumbledore trầm giọng nói.
"Harry là Xà Khẩu." Snape nói, "Cậu bé vẫn là một Xà Khẩu. Trong buổi cấm túc cuối năm nhất, tôi đã chứng kiến cậu bé nói chuyện với con rắn tôi dùng làm nguyên liệu độc dược."
Tiếng rin rít sởn tóc gáy làm ông nghĩ đến Chúa Tể Hắc Ám, dù tiếng kia là từ trong miệng cậu bé của ông phát ra.
"Tôi sẽ nhờ những bức tranh giám sát nhà vệ sinh nữ tầng ba, chúng ta sẽ biết nếu như cuốn nhật ký của Tom lọt vào Hogwarts lần nữa."
"Sau đó thì sao? Tử Xà vẫn là một tai hoạ ngầm." Còn là một nguyên liệu độc dược rất tốt. Mắt Snape lóe lên.
"Nếu như chúng ta có thể bảo vệ chu toàn, tôi nghĩ Harry sẽ đồng ý giúp hiệu trưởng già của mình chuyện nhỏ này." Dumbledore trầm ngâm nói, "Không có người thừa kế của Slytherin, có lẽ con Tử Xà kia sẽ nghe theo mệnh lệnh của một Xà Khẩu khác. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là chúng ta phải chuẩn bị thật chu đáo."
*
"Bồ nói ai đưa bồ tới trường?" Tiếng thét của Ron vang vọng khắp Phòng Sinh Hoạt Chung không người.
Herminone dùng quyển sách trên tay đập lên đầu cậu: "Bồ muốn gọi tất cả mọi người dậy hả?" Cô phù thủy nhỏ nghiêm giọng nói.
"Mình chỉ..." Ron uất ức xoa đầu. Sao có thể là Snape được? "Harry, không phải bồ nói là bồ viết thư cho giáo sư McGonagall sao?"
"Ron, đừng như vậy. Giáo sư Snape... rất tốt."
Lần này không chỉ Ron, mà ngay cả Herminone cũng kinh ngạc nhìn nó. Mặc dù từ năm ngoái cô bé đã nhận định vị giáo sư này không phải người xấu, nhưng xét biểu hiện của ông vẫn còn xa từ 'tốt'.
"Chúng ta đang nói về lão Snape đúng không? Là lão Snape đúng không? S, n, a, p, e! Là lão dơi già Slytherin đầu đầy dầu?" Vì lo ngại quyển sách trên tay Hermione, nên dù vô cùng bàng hoàng, Ron vẫn nhớ phải hạ thấp giọng.
"Lúc chỉ có hai người tụi mình, giáo sư ấy rất tốt." Harry nhỏ giọng lầm bầm.
"Ý bồ là bình thường thầy ấy đóng kịch? Đóng kịch ghét Gryffindor? Đóng kịch không ưa bồ?" Hermione phản ứng rất nhanh.
Về việc ghét Gryffindor có lẽ không phải giả bộ, Harry yếu ớt nghĩ. Nhưng bây giờ không phản bác Hermione thì tốt hơn, bởi vì trông Ron như sắp ngất xỉu.
"Mình không có chứng cứ, đây chỉ là trực giác của mình mà thôi." Harry nói.
*
Đêm trước Halloween, Dumbledore và Snape nhận được báo cáo của các bức tranh, đứa con gái út nhà Weasley lảng vảng ở nhà vệ sinh nữ tầng ba.
Moaning Murtle tận mắt nhìn thấy phù thủy nhỏ tóc đỏ mở lối vào chỗ bồn rửa tay ra.
*
"Sườn dê... Sườn dê... Sườn dê..." Sau buổi cấm túc với Lockhart tự luyến, Harry nghe được tiếng nói khiến người ta dở khóc dở cười này.
"Đã lâu không được ăn... nhện giòn giòn..."
Đã có kinh nghiệm nói chuyện với mấy con rắn ở chỗ giáo sư Snape, Harry lập tức phân biệt được tiếng nói rin rít này.
Có một con rắn lớn ở trong tường đang không ngừng di chuyển.
Harry suy nghĩ một lúc, dừng bước chân đang đi về tháp Gryffindor, tới hầm của giáo sư Độc dược.
Có lẽ nó nên nói chuyện này với Ron và Hermione trước? Đứng trước cửa văn phòng của giáo sư Snape, Harry nghĩ. Nhưng dường như có một pháp thuật nào đó đã kéo nó tới nơi này.
Trong lúc Harry đang do dự, cửa hầm chợt bật mở.
"Điều gì đã khiến một Gryffindor tới nghiên cứu... bức tượng trước cửa phòng ta ngay trước giờ cấm đi lại ban đêm thế?" Giọng điệu của giáo sư Snape vẫn mỉa mai như trước, nhìn Harry đang dán mắt vào vách tường.
"Giáo sư Snape, con vừa nghe được một tiếng nói phát ra từ bên trong tường."
Con ngươi đen của Snape lập tức tối lại. Ông kéo Harry vào trong hầm, còn cảnh giác nhìn quanh, rồi mới đóng cửa lại.
"Giáo sư?" Harry nghi hoặc nhìn một loạt động tác này của giáo sư Snape.
"Tiếng nói kia nói gì?" Giọng của Snape hơi khàn.
"Nó nói..." Harry đột nhiên cảm thấy bối rối, "Nó nói..."
"Nói gì?"
"Sườn dê." Trước cái nhìn hung dữ của giáo sư Snape, Harry nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị đón nhận tiếng rít gào của giáo sư Độc dược.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.