Thật ra đau đớn khi bị rắn cắn còn không bằng lúc trúng Lời Nguyền Tra Tấn. Nhưng trái tim lại rất đau.
Ông chết rồi, cậu bé của ông sẽ thế nào?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Snape chợt nghe thấy một tiếng thét căm phẫn, giống như trên tháp Thiên Văn năm ngoái, sau khi vị pháp sư già kia sắp đặt cái chết của mình.
Harry phẫn nộ nhìn người áo đen nằm trên mặt đất, pháp thuật mạnh mẽ tràn ra ngoài, mang theo sự uy hiếp của Tử Thần khiến Voldemort phải lui lại.
"Lấy nó... Lấy nó..." Trong mắt cậu bé lại xuất hiện cảm xúc phức tạp, nhưng lúc này ông chỉ có thể giao ký ức của mình cho cậu.
Harry không nhận bình thủy tinh Hermione đưa cho, mà trong ánh mắt bàng hoàng của Snape, chỉ thẳng đũa phép lên ngực ông.
"Severus... Đừng bỏ em lại..." Giọng Harry khàn đặc.
Snape sợ hãi nghe cậu bé niệm chú, đầu cây đũa phép bằng gỗ nhựa ruồi sáng lên ánh sáng màu vàng.
Ý thức cuối cùng còn sót lại là đôi mắt màu xanh lục khẩn thiết cầu xin của Harry Potter.
Sau đó là bóng tối vô tận bao trùm lấy ông.
*
Snape đột nhiên bừng tỉnh.
Ông đã chết.
Trong tiếng thét thảm thiết trong lều Hét.
Ở trước mặt cậu bé của ông.
Nhưng, đây là hầm của ông?
Căn hầm ở Slytherin!
Snape sờ lên cổ, ông được cứu sống rồi sao? Nhờ bùa chú của Harry? Nhưng cần cổ mảnh khảnh trơn nhẵn, không có bất kỳ vết thương nào, ông cũng không cảm thấy đau đớn hay khó chịu.
Snape ngồi dậy, cây đũa phép bằng gỗ bạch dương phất qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hpsnarry-den-va-trang/783287/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.