Trưa ngày chủ nhật, Bạch Tri Cảnh tối qua chơi game đến nửa đêm với Tống Bảo Bối, hôm nay ăn xong cơm trưa đã chùng da mắt, ngã xuống sô pha nhà Ứng Hứa, híp mắt chuẩn bị ngủ.
"Cảnh Nhi, buổi chiều đi khu trò chơi điện tử trong thành phố đi." Tống Bảo Bối kéo ống quần Bạch Tri Cảnh, tinh lực dư thừa.
"Tính sau, sao mày còn hoạt bát vậy," Bạch Tri Cảnh héo úa, mắt mở không nổi, "Tao chợp mắt một lát đã."
Ứng Hứa rửa chén xong, dự tính buổi tối nấu cháo cho ông nội ăn, anh lấy gạo ra ngâm nước trước, lúc đi tới thấy dáng vẻ mơ màng sắp ngủ của Bạch Tri Cảnh, trêu chọc cậu: "Bảo em đi học thì em không vui, mà ngủ thì chăm thật."
"Em cũng chịu biết làm sao đây," Bạch Tri Cảnh thở dài, nghiêm túc nói, "Em là được ông trời thưởng giấc ngủ, phải nên quý trọng lễ vật trời ban. Nếu em không ngủ đủ, ông trời nổi giận, lỡ như bắt em về trời làm tiểu tiên đồng thì phải làm sao."
"Cảnh Nhi, sao mày nói hay vậy," Tống Bảo Bối vẻ mặt bái phục nhìn Bạch Tri Cảnh, cậu phiền muộn nói, "Mày cũng là một thiên tài, sao ông trời không thưởng cho tao cái gì chứ."
"Ông trời đóng cửa trước của mày lại, thì sẽ mở cửa sau ra," Bạch Tri Cảnh lấy chân vỗ vỗ cánh tay Tống Bảo Bối, khuyên giải, "Ông trời thưởng cho mày đi ỉa nhiều, đó cũng là một loại thiên phú."
"Cái này cũng tính sao?" Tống Bảo Bối hỏi, "Mày đừng gạt tao nha."
"Sao mà không tính được," Bạch Tri Cảnh cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-voi-tinh-hinh/1082298/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.