Ngày hôm sau là thứ sáu, Bạch Tri Cảnh với Tống Bảo Bối sáng sớm 7 giờ rưỡi đã bị chuông báo thức gọi đậy, hai người ngồi trên chiếu trúc nhìn nhau mấy giây.
Tống Bảo Bối gãi cổ, "Cảnh Nhi, có đi học thêm không?"
Bạch Tri Cảnh mơ mơ màng màng, đưa tay dụi mặt, lấy ra một cục ghèn.
"Ý mày sao?" Bạch Tri Cảnh hỏi.
"Mày là bang chủ," Tống Bảo Bối nắm lấy tay cậu, "Tao nghe mày."
"Mày là phó bang chủ," Bạch Tri Cảnh cũng nắm lấy tay cậu, nói lời chân thành, "Bây giờ là thời đại dân chủ, không còn chế độ độc tài chuyên chế, chúng ta cùng đưa ra quyết định."
Quạt điện trong phòng bật ở mức số ba, gió thổi rào rạt, hai người đều để vai trần, cả người chỉ mặc độc mỗi cái quần xà lỏn, ngồi xếp bằng trên giường, bàn tay nắm chặt lấy nhau, cảnh tượng như lãnh đạo các nước gặp mặt.
"Trong lòng tao có một ý tưởng mờ ảo," Bạch Tri Cảnh nói trước, "Nhưng không thể nói thành lời."
"Trong lòng tao cũng có một đề xuất nhỏ bé," Tống Bảo Bối tiếp lời, "Nhưng khó để nói thành lời."
"Vậy chúng ta dùng hành động để thể hiện," Bạch Tri Cảnh nghĩ một lát, đưa ra phương án giải quyết, "Tao đếm 3, cả hai cùng làm, được không?"
"Được," Tống Bảo Bối nghiêm túc đáp, giọng điệu bi thương, "Thời điểm khảo nghiệm sự ăn ý tới rồi, Cảnh Nhi, mày đừng khiến tao phải thất vọng."
"Yên tâm, Đại Bảo," Bạch Tri Cảnh vỗ đùi, gật đầu cái rụp, "Hai chúng ta mặc chung cái quần thủng đáy mà lớn, đầu liền đầu tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-voi-tinh-hinh/1082297/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.