"Cha mày làm cảnh sát?" Lâm Đại Lực cười khinh một tiếng, giơ ngón tay chỉ Tống Đại Bảo phía sau Bạch Tri Cảnh, "nếu cha mày làm cảnh sát, ngày hôm nay tao sẽ gả em gái cho tên trứng ung này!"
(Từ gốc 怂包蛋: Chỉ kẻ bất tài, hèn nhát.)
"Hay quá!" Tống Đại Bảo vui vẻ nhón chân thò đầu ra, cười hì hì nói, "Anh vợ anh thật hiểu lòng người, thế nhưng em còn chưa đến tuổi được pháp luật cho phép kết hôn, không thể lấy chứng nhận kết hôn được, nếu anh không để ý thì chúng ta lấy cái danh phận trước..."
"Được đấy," Bạch Tri Cảnh đứng bên cạnh không biết xấu hổ mà phụ họa, "Tao làm chứng cho, chúc cho vợ chồng bọn mày mỗi ngày ha hả, mỗi đêm moa moa! Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết, tao thấy hai người bọn mày có thể đến già, đêm qua gác nhỏ lại đông phong, sinh một đứa nhóc tên Đông Đông, thềm son bệ ngọc còn đứng đó, đứa nhóc lớn lên đi bán đồ ăn, hỏi lòng chàng có bao nhiêu sầu, đáp rằng giống như bán hết rau hẹ đến củ sen."
"..."
Ứng Hứa đưa tay nhấn ấn trán, thật sự không rõ trong đầu Bạch Tri Cảnh chứa cái gì.
Bình thường bắt nhóc con viết thơ cổ thì chẳng khác nào muốn giết cậu, lúc này lại làm thơ như suối tuôn, những thi nhân bảy bước thành thơ thời cổ đại cũng không là gì trước mặt Bạch Tri Cảnh bây giờ.
Nam sinh đánh đàn tranh ngồi phía sau nãy giờ xem náo nhiệt, nghe đến đây cũng không kìm được mà bật cười thành tiếng.
"Hay lắm, Cảnh Nhi,"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-voi-tinh-hinh/1082299/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.