Theo di nguyện của Tiết Nhiên Ly, Mã Thiệu Huy đem tro cốt của cô đến bãi biển lớn. Anh đứng trên vách đá cao vời vợi, bàn tay to lớn tỉ mỉ đeo găng tay đen, động tác chậm rãi thả từng nắm tro bay vào biển khơi.
Cơn gió mùa xuân thật hoà hợp, nó thổi bay Tiết Nhiên Ly vào giữa biển, rồi hoà tan cô xuống biển rộng. Anh thả một phần trái tim của cô ra biển, còn lại thì cất giữ đem về nhà.
Khi về đến căn biệt thự rộng lớn và giàu sang, nơi đã từng có sự tồn tại của Tiết Nhiên Ly. Mã Thiệu Huy mặc vest đen tuyền. Trên tay ôm một hũ tro cốt nổi bất. Sắc mặt anh cực kỳ sa sút, chân đi loạng choạng không đứng vững.
Trái ngược với dáng vẻ tiều tụy của anh, Chu Hồng Ngân sau khi nghe tiếng xe liền chạy ra cửa nhà ngóng trông anh và con dâu. Ngay cả chồng bà, Mã Trung Kiên cũng đã xuất hiện ở đây.
Chu Hồng Ngân vui vẻ ra đón Mã Thiệu Huy, nhưng bà ngước mắt nhìn mãi vẫn chẳng thấy Tiết Nhiên Ly đâu. Lại thêm sắc mặt kém của con trai, giờ này bà mới để mắt tới cái hộp gỗ nhỏ trong tay anh. Bà thắc mắc hỏi:
- Nhiên Ly đâu con? Lẽ nào con bé vẫn còn giận con cái gì sao? Mà trên tay con cầm thứ gì thế.
Câu hỏi của Chu Hồng Ngân không ngờ lại là đồ khui nút bần. Những cảm xúc mà anh đã cố gắng kìm nén đều bị khui ra hết sạch. Vốn dĩ có nút bần cản trở, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-lam-vo-ke/2972831/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.