"Trần Lâm Kiệt, ý của cháu là..." Trần Uy Bằng như ngờ ngợ ra gì.
Cậu nhóc cười một cái, không biết chú có hiểu không:
"Không phải Tô Thu Vũ không có tình cảm với chú, mà tại chị ấy sợ chú. Khi một người bị tổn thương quá nhiều, trái tim dần vụn vỡ, họ sợ nhiều thứ lắm. Chú cố gắng một chút thì sẽ có kết quả thôi"
"Thật sao? Cô ấy có thể chấp nhận chú?" Trần Uy Bằng rạng rỡ hẳn, nhìn chiếc vòng trên tay.
"Cái này...nếu chú cứ giữ thái độ đó, cháu không chắc đâu. Dù sao cháu cũng không phải Tô Thu Vũ"
Trần Lâm Kiệt rời đi. Anh thở phào, thằng bé còn nhỏ mà đã hiểu chuyện hơn anh.
Thật sự sẽ có hi vọng sao?
***
Tối hôm đó Tô Thu Vũ uống canh táo đỏ mà Từ Tuấn đưa. Sau đó cô chuẩn bị đi ngủ.
Cô bất giác nhìn xuống bụng mình. Cái bụng bắt đầu nhô lên, khiến váy ngủ phình ra một chút. Dạo này em bé đang lớn, cô không dám tin nơi này lại một lần nữa chứa con của Trần Uy Bằng. Cho đến mấy ngày nay cô cảm nhận được đứa trẻ đang có từng cử động. Cô cảm nhận được rồi.
Đứa trẻ cũng tội nghiệp như vậy, cô nên dần chấp nhận nó. Dù sao Trần Uy Bằng đó cũng không buông tha cho cô. Anh có đủ cách khiến cô phải chịu sinh đứa bé, ép cô ở bên anh cả đời. Vậy nên cô cũng không muốn bản thân mệt.
Cô là một người mẹ, sao lại nỡ vứt bỏ con mình? Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-voi-thieu-gia-ma-ca-rong/2939440/chuong-85.html