Căn nhà này, đối với Triệu Thanh Tuyết rất nhiều hoài niệm, không chuyện nào là cô không nhớ. Bao nhiêu chuyện xảy ra nhưng cuối cùng cô vẫn về đây, vẫn là cầu thang đó, lời anh nói với cô, lạnh giá như băng, khi ấy con tim Triệu Thanh Tuyết như bị cây kim nhọn đâm thẳng vào, rất đau. Ánh mắt vô hồn nhìn vào đó, nước mắt rơi từ lúc nào không hay.
Triệu Thanh Tuyết sực tỉnh, cô trở lại thực tại, Hàn Dương Phong đã nhanh trí lau nước mắt cho cô, anh dịu dàng như năm đó. Đáng tiếc, cô bây giờ không còn yêu anh.
- “ Cảm ơn. ”
- “ Chỉ mong sau này, em đừng khóc nữa. ”
- “ Nhìn lại quá khứ, không khỏi hoài niệm, anh làm sao biết được cảm giác của tôi như thế nào. ”
- “ Khi anh nhớ lại thì anh đã hiểu cảm giác của em, chỉ mong từ hôm nay em luôn vui vẻ, chỉ như vậy là được rồi. ”
- “ Thôi đi, không phải nhắc nữa, tôi làm vậy là vì con tôi. Chẳng vì ai cả, anh không sai, anh cũng không có lỗi, người sai là chúng ta. Đáng lí không nên gặp gỡ, như vậy sẽ không phải đau khổ, dày vò nhau như bây giờ. Yêu người khác nhưng lại dễ dàng quên đi, nhưng tại sao tôi yêu anh mà tôi lại không thể quên được. Chẳng lẽ yêu càng nhiều thì càng khó quên, khó dứt sao? ”
Triệu Thanh Tuyết yêu Châu Gia Việt nhưng quên đi anh một cách dễ dàng, còn Hàn Dương Phong, cô dù muốn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-oi-anh-yeu-em/2679895/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.