Ngày ấy có lẽ là ngày vui nhất đối với Hàn Dương Phong, cái ngày cô chấp thuận việc sống cùng anh, mặc dù trong lòng cô không vui nhưng được như vậy đã khiến Hàn Dương Phong cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hành lý đã sớm chuẩn bị xong, Hàn Dương Phong cũng phụ giúp cô một tay. Dương Thùy Linh bận học ở giảng đường, còn Vương Kiên phải trông con nên hai người không thể đến sân bay tiễn Hàn Dương Phong. Họ chọn cách gửi lời nhắn cho họ, đây cũng được xem là lời nhắn gửi khi họ không thể có mặt.
Thời gian chờ ở sảnh, anh mới kịp xem lời nhắn của Vương Kiên và Dương Thùy Linh, Triệu Thanh Tuyết cũng như vậy. Mỗi người một suy nghĩ, một cảm xúc, một sự suy tư không ai biết được.
- “ Sau khi về Thượng Hải, anh làm giấy khai sinh cho con đi. Dù sao vẫn nên để nó mang họ Hàn nhà anh vẫn tốt hơn, tôi không nên ích kỷ như thế. ”
Triệu Thanh Tuyết suy nghĩ thông suốt rồi mới nói như vậy, cô chỉ ghét anh còn mọi người trong nhà đều rất tốt. Ngày trước, cô cũng thấy mình hành động có phần quá đáng, lúc ấy cô chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ đến cảm xúc của người khác.
- “ Em không muốn thì không cần phải làm như thế đâu, anh không muốn ép em để con mang họ Hàn. ” Hàn Dương Phong khẽ đáp
- “ Ai nói anh ép tôi, tôi nói như thế nào thì anh cứ làm như vậy đi, nói ít hiểu nhiều hộ tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-oi-anh-yeu-em/2679898/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.