Triệu Vĩnh Thiên ngủ dậy thì ngáp dài một cái, em mở mắt nhìn xung quanh, không phải nhà mình nên đã oà khóc. Triệu Thanh Tuyết lại phải đứng dậy, đi đi lại lại dỗ con trai.
- “ Thằng bé thấy lạ nên mới khóc như vậy, một thời gian rồi sẽ quen thôi. ” Thẩm Ngọc Vân nói
- “ Dạ mẹ, con cũng lo. Con chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ mong con trai bình an khoẻ mạnh lớn lên. ”. Thử đọc truyệ𝙣 khô𝙣g quả𝙣g cáo tại ﹍ Tr 𝖴𝙢Truyệ𝙣.VN ﹍
- “ Đưa cháu cho mẹ, mẹ vẫn có kinh nghiệm hơn con. Cháu gần bà cũng tốt mà, hai đứa đi đường xa, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe. Có chuyện quan trọng nào cần nói với nhau thì cứ nói với nhau rồi quyết định con à. ”
Nhìn vào ánh mắt của con dâu, bà biết cô vẫn còn yêu con trai mình, chỉ là những tổn thương trước kia nên không muốn mở lòng. Cả hai đều muốn bên nhau nhưng vì đối phương chịu tổn thương, không mở lời với nhau. Ngày dài tháng rộng, ắt sẽ có được hạnh phúc.
- “ Dạ mẹ, chúng con xin phép. ”
Một chuyến đi xa, ai cũng thấy mệt mỏi, khi trở về có gia đình bên cạnh, là một niềm hạnh phúc lớn.
- “ Tiểu Thiên ngoan, ba mẹ cháu sẽ hạnh phúc như trước kia thôi. ”
Triệu Vĩnh Thiên trong tay bà nội rất ngoan, bởi lẽ một đứa trẻ khi chào đời đã cảm nhận được đâu là người thân của mình. Em chính là sợi dây kết nối, hàn gắn vết thương trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-oi-anh-yeu-em/2679894/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.