Ba mẹ Trác không yên tâm lắm về hai người nên đến thăm mà không báo trước.
Đứng ở cửa hồi lâu, mẹ Trác nhìn chồng mình.
"Vào luôn sao? Có tiện không?"
Tay ông khựng lại nhìn sang.
"Như vậy mới biết hai đứa nó thế nào chứ. Tôi sợ Nghi Nhi lại ức hiếp con người ta."
"..." Mẹ Trác nghe cũng có lí nên không ngăn nữa.
Tích! Cửa mở ra.
Hai người nhìn nhau nhíu mày.
Lục Xuyên nằm trên ghế sofa nhìn vô cùng tội nghiệp với thân hình cao lớn của anh.
Mẹ Trác đi đến gọi.
"Tiểu Xuyên!"
Lục Xuyên khẽ mở đôi mắt, dụi một cái hơi kinh ngạc, ngồi dậy.
"Bác gái đến lúc nào?"
Bà khẽ cười, tên nhóc này đáng yêu chết đi được.
Ba Trác cũng không hài lòng với tình huống này cho lắm. Nhưng trước tiên phải hỏi rõ mới được.
"Để cháu lấy nước."
Thấy anh vội vàng đi vào trong. Ba Trác nhìn vợ mình.
"Bà nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ như ông vừa nghĩ."
Vừa thấy anh đi ra, ba Trác chỉ vào vị trí bên cạnh ý bảo ngồi xuống.
Lục Xuyên đặt nước xuống bàn, ánh mắt lại tủi thân nhìn về phía căn phòng đóng chặt.
"Sao con không vào phòng ngủ?"
"Chị Nghi..." Vừa nói đến đây anh liền che miệng lại.
Mẹ Trác nghe đến đây thì bất mãn hơn về con gái mình. Bà nhất định làm chủ cho Lục Xuyên, cứ thấy người ta khờ khạo liền ức hiếp đây mà.
Bà nở nụ cười ôn hoà.
"Tiểu Xuyên nè! Con với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-em-trai-nho-la-chong-toi/2686799/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.