Hai người đang nói chuyện phiếm nhìn thấy Trác Nghi bước ra. Ánh mắt quan sát vô cùng tỉ mỉ.
Trác Nghi nhìn xuống cơ thể mình. Vẫn rất ổn mà.
"Ba mẹ nhìn gì vậy?"
"Haha... Không có, không có!"
Trác Nghi ngồi xuống ghế.
Ba mẹ Trác nhìn cô.
"Con rể vẫn chưa dậy à?"
Trác Nghi uống ngụm sữa chưa kịp trả lời đã nghe Lục Xuyên gọi.
"Bà xã! Quần anh đâu rồi?"
Phụt! Trác Nghi phun ngụm sữa vừa uống ra.
Ba mẹ Trác nhìn nhau nhướn mày. Ra là vậy...
"Con vào lấy giúp Tiểu Xuyên đi."
Trác Nghi thở dài đứng dậy.
Vừa thấy cô bước vào trong.
Ba mẹ Trác lại sôi nổi.
"Tôi đã nói rồi mà Nghi Nhi ngần ấy năm không hề nói chuyện yêu đương giờ lại một soái ca vừa ngoan ngoãn vừa đẹp mắt tất nhiên là... Haha..."
Chưa nói hết câu mẹ Trác đã cười ha hả.
Nếu mà để cô nghe thấy chắc chắc chắn sẽ tức chết.
Trác Nghi bước vào, cánh cửa phòng tắm chỉ khép hờ. Nếu để ý sẽ nhìn thấy người bên trong.
Trác Nghi hơi khựng lại dời đi ánh mắt. Tên nhóc chết tiệt này không biết xấu hổ là gì sao. Cô khẽ mắng thầm.
"Bà xã! Em mang quần áo vào giúp anh đi."
Lại là cái âm thanh chết người đó.
"Tiểu Xuyên! Em có thể tự ra lấy mà." Trác Nghi hắn giọng. Phải tìm cách dạy dỗ tên nhóc này lại. Cứ để ba mẹ cô mặc sức làm càng thì tên nhóc này sẽ hư mất.
Bây giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-em-trai-nho-la-chong-toi/2686798/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.