Trước ngày đi công tác.
Ba mẹ Trác đã trở về nhà. Giờ chỉ có hai người. Nhìn Lục Xuyên nằm trên giường trong lòng cô bắt đầu suy nghĩ. Ba mẹ nói cũng không sai để Lục Xuyên ở một mình cũng không được. Mà giờ gửi về Lục gia thì càng không ổn thoả.
"Tiểu Xuyên! Em ngủ rồi à?"
Giọng anh thì thào vang lên trong chăn.
"Không ngủ."
Trác Nghi đi đến bên mép giường, kéo chăn ra.
"Không ngủ sao lại che kín người như vậy?"
"Tại..." Anh lại xoay lưng đưa về phía cô không nói tiếp.
"Sao không nói?"
"Em sẽ không đồng ý."
Trác Nghi dở khóc dở cười. Cô biết là chuyện gì rồi. Nhưng nhân cơ hội này dạy dỗ lại tên nhóc này cách xưng hô một chút. Đúng là ba mẹ dạy hư nhóc ngoan ngoãn này rồi.
"Ngồi dậy đi."
Lục Xuyên ngồi dậy nhìn cô.
"Em hứa với chị một chuyện thì sẽ cho em đi cùng."
"Thật không." Lục Xuyên vui vẻ hẳn lên nắm lấy tay cô.
Trác Nghi gật đầu khẳng định.
"Em nói gì anh cũng nghe mà."
"Sau này khi không có ai thì không được xưng hô như vậy nữa."
"Là sao?"
"À... Như kiểu ông xã, bà xã, đại loại vậy." Trác Nghi cảm thấy hơi ngượng khi một tên nhóc huyên thuyên gọi.
"Ba mẹ nói vợ chồng phải gọi vậy mà." Lục Xuyên ngây ngô nhìn cô.
"Em nghe ai?" Trác Nghi lạnh giọng.
"Nghe lời vợ." Lục Xuyên nhanh miệng trả lời mà không suy nghĩ.
"Khụ!" Trác Nghi ho một tiếng quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-em-trai-nho-la-chong-toi/2686796/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.