Nghe xong lời cô nói, Mục Trì Khiêm cảm thấy nghẹn đắng trong lòng. Phải xa cách người mình yêu thương nhất, thử hỏi trên đời có mấy ai lại không thấy nhớ nhung. Sai... Có lẽ anh đã sai ngay từ lúc bắt đầu rồi.
Nếu như ngày đó, anh không cấm cản hai người họ thì có lẽ ngày hôm nay, em gái của anh đã trọn vẹn một hạnh phúc. Bây giờ nhìn thấy cô nghẹn ngào nói nhớ, anh tự trách bản thân mình rất nhiều.
"Jerry! Xin lỗi, anh sai rồi."
"Anh hai! Anh hai không sai, em biết anh chỉ là lo nghĩ cho tương lai của em thôi."
"Em không trách anh hai sao?"
"Không đâu! Em làm sao có thể trách anh hai được chứ. Em chỉ hy vọng anh hai sẽ luôn ủng hộ em thôi."
"Được! Anh hứa."
Trên ánh đèn sân khấu lộng lẫy, Mục Trì Khiêm nhìn thấy Doanh Doanh. Cô đứng đó, bên cạnh Vương Thừa Vũ, toàn thân xinh đẹp như một nàng công chúa cao sang. Anh nhớ cô... Rất nhớ cô.
Kết thúc bài phát biểu, Vương Thừa Vũ đưa mắt nhìn quanh. Chẳng hiểu sao anh lại có một loại cảm giác rất lạ. Dường như có ai đó cứ nhìn về phía anh mãi không thôi.
Bữa dạ tiệc được bắt đầu. Tiếng nhạc du dương vang lên khiến lòng người lâng lâng trong từng điệu nhảy. Dòng khách khứa hòa vào nhau, họ cùng nhau khiêu vũ theo điệu nhạc nhẹ nhàng êm êm.
Vương Thừa Vũ lại không hòa cùng dòng người ấy, anh cùng Doanh Doanh đi đến một góc nhỏ rồi ngồi xuống mà nâng ly rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685057/chuong-100.html