Doanh Doanh ngơ ngác nhìn anh. Cô thật sự nghe không hiểu lời anh nói. Hy vọng là vẫn còn kịp, câu đó có nghĩa là gì... chẳng lẽ...
"Trì Khiêm! Tuyết Anh... vẫn còn sống sao?"
Anh im lặng không trả lời. Đôi mắt sâu thẳm nhìn vào trong mắt cô. Doanh Doanh lại càng thêm ngạc nhiên hơn, cô dường như không thể tin được với những gì đang diễn ra nữa rồi. Phương Tuyết Anh vẫn còn sống, vậy thì cô ấy đang ở đâu. Còn có...
"Vậy còn cái thai?"
"Chuyện này dài lắm. Nói ra thì đúng là một kì tích. Đứa trẻ đó thật sự rất kiên cường."
"Vậy... đứa bé năm đó..."
"Nó vẫn bình an mà lớn lên cho đến tận bây giờ."
Sốc!
Doanh Doanh thật sự rất sốc. Vậy nhưng cô cảm thấy vui vẻ nhiều hơn. Nếu thật sự giống như lời anh nói, vậy thì Vương Thừa Vũ và Cô, còn có con của họ, chẳng phải sẽ được đoàn tụ rồi hay sao.
"Vậy mẹ con cô ấy..."
"Đã về đây rồi."
"Vậy thì tốt quá."
"Doanh Doanh! Có phải em cảm thấy anh rất xấu xa, rất đáng ghét không?"
Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn anh. Bàn tay mềm mại đưa lên áp vào bờ má của người đàn ông trước mặt. Doanh Doanh khẽ mỉm cười, cô nhỏ giọng nói với anh.
"Anh không xấu cũng không đáng ghét. Anh chỉ là quá yêu thương thương và lo lắng cho cô ấy nhưng lại làm sai cách mà thôi."
"Anh lại cảm thấy bản thân mình rất đáng trách."
"Chồng à! Chẳng phải anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685055/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.