Nếu như là mơ, anh thật sự muốn không bao giờ tỉnh lại. Như vậy thì anh có thể ở cạnh em lâu hơn một chút rồi...
Lời anh nói lại khiến trái tim cô thổn thức không thôi. Tuyết Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai mà cô ngày đêm mong nhớ ấy, nước mắt không kìm được mà lặng lẽ rơi ra.
Bốn năm xa cách, ngần ấy năm thời gian đủ để thay đổi tất cả mọi thứ trên đời vậy nhưng lại không thể thay đổi được tình yêu và nỗi nhớ của hai kẻ tình si. Một người lặng lẽ rời đi, một kẻ ở lại mà trong lòng ngổn ngang một mớ đau lòng cùng thổn thức.
Hai người hai phương trời cách biệt, một người da diết nhớ mong mà người kia lại cứ đinh ninh rằng người mình yêu đã chết. Ôm trong lòng nỗi đau cùng hối tiếc, anh ngày nhớ đêm mong, trách duyên trách phận sao lại bẽ bàng đưa cô vĩnh viễn rời xa anh như thế. Còn cô... ở nơi phương trời xa ấy lại giữ trong lòng vô vàng nỗi nhớ mang tên anh...
Bản nhạc du dương kết thúc, Tuyết Anh xoay người rời khỏi đám đông náo nhiệt kia. Cô quay người chạy đi, cố gắng không để anh nhìn thấy những giọt nước mắt đau lòng của mình.
Vương Thừa Vũ vội vã đuổi theo cô, anh đã mất cô một lần, ngàn vạn lần cũng không mấy mất cô thêm một lần nào nữa.
Dãy hành lang vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người đang vội vã nối tiếp nhau. Một người chạy trốn quá khứ, người kia lại đuổi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685053/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.