Cô bé ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp. Đôi má phúng phính, chiếc miệng nhỏ xinh xắn khẽ kéo một nụ cười. Làn da trắng nõn, thật giống hệt như một cô búp bê. Doanh Doanh bị cô bé này làm cho tan chảy cả rồi.
"Cậu à... Cậu có mua kẹo cho Bảo Nhi không đó."
Giọng nói non nớt khẽ vang lên khiến trái tim của cả hai người đều trở nên mềm nhũn. Mục Trì Khiêm cúi người ôm lấy cô bé lên rồi dịu dàng nói.
"Có mua mà, tất cả đều ở trong xe."
"Thương cậu nhất! Moa."
Đôi môi chúm chím hôn lên má anh, Doanh Doanh không nhịn được mà đưa tay véo má cô bé.
"Đáng yêu quá đi mất."
Bảo Nhi chớp mắt nhìn cô, đôi mắt ngây thơ như đang lặng lẽ đánh giá người trước mặt.
"Cậu à! Chị xinh đẹp này là ai vậy?"
"Đó là mợ của con."
"Mợ sao?"
"Ừm! Mợ của con là vợ của cậu."
Bảo Nhi lại chớp mắt nhìn cô. Doanh Doanh nhìn cô bé rồi mỉm cười thật dịu dàng.
"Bảo Nhi! Để mợ bế con có được không?"
"Mợ có bắt con đi không?"
"Không đâu! Mợ làm sao mà bắt con đi được chứ?"
Bé con không nói gì, chỉ đưa đôi mắt to tròn nhìn cô giống như đang suy nghĩ điều mà cô vừa nói. Rồi sau đó, hai cánh tay của bé đưa về phía cô, giọng nói non nớt ấy lại lần nữa vang lên.
"Vậy... Mợ bế Bảo Nhi đi."
"Được! Để mợ bế Bảo Nhi nhé."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685052/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.