Một tuần sau...
Hôm nay là lễ khánh thành công ty Vũ Anh, công ty con của tập đoàn Vương thị.
Vương Thừa Vũ một mình đứng trong căn phòng đó, nơi lưu giữ rất nhiều tấm ảnh của Tuyết Anh.
Đôi mắt buồn buồn nhìn vào nụ cười ấy, anh đưa tay chạm vào gương mặt vừa gần lại như vừa xa kia mà khẽ cười.
"Anh đã có tất cả những gì mình muốn, tiếc là lại không còn có em. Tuyết Anh! Giá mà em có thể ở cạnh anh ngay lúc này thì tốt biết mấy."
Điều ước nhỏ nhoi đó, vậy mà lại chẳng thể thành hiện thực được. Người con gái anh yêu nhất đã mãi mãi rời xa anh mất rồi. Những kỉ niệm đẹp đẽ đó chỉ còn lại trong kí ức của anh mà thôi. Ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim anh, cô vẫn ở đó, vẫn luôn ở trong nỗi nhớ nơi anh.
Doanh Doanh đứng trước cửa phòng, nhìn vào trong thì thấy Vương Thừa Vũ đứng đó, tự dưng cô lại thấy chạnh lòng. Lúc mới đầu cô còn trách anh ta, nhưng sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, cô hình như cảm thấy anh đáng thương hơn là đáng trách. Chỉ trong một ngày, mất cả con lẫn người mình yêu nhất, thử hỏi liệu mạnh mẽ thế nào mới có thể vượt qua được nỗi đau ấy đây.
"Vương Thừa Vũ!"
Nghe tiếng cô gọi, anh không lên tiếng trả lời. Nén lại dòng cảm xúc nghẹn ngào ấy, mãi một lúc lâu sau anh mới quay lại hỏi cô.
"Có chuyện gì?"
"Mọi thứ đều xong cả rồi. Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685059/chuong-99.html