Hai chiếc mô tô dừng lại cạnh nhau trên bãi biển, Lưu Diễn và A My tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống đó. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía khơi xa, bao nhiêu kỉ niệm chợt ùa về trong từng trang kí ức. Chỉ là bây giờ, càng nhớ đến lại càng thấy đau lòng hơn mà thôi.
"A Diễn! Cậu và cô ấy... "
"Chia tay rồi!"
"Đồ ngốc! Cậu lừa được cô ấy chứ không lừa được tôi đâu."
"Vậy sao? Tiếc là tôi không hề có ý lừa cậu. Tôi và cô ấy... Có lẽ không thể tiếp tục được nữa rồi."
Anh cúi mặt xuống khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười đó lại mang theo vô vàn sự xót xa. Vốn dĩ anh đã từng hy vọng cũng từng mơ ước rất nhiều về một tương lai xa xôi nào đó. Một ngày không xa, anh sẽ để cô khoác lên người chiếc váy cưới lộng lẫy nhất, trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, đường đường chính chính mà gả cho anh...
Trong căn nhà nhỏ ấy sẽ ngập tràn hạnh phúc, có anh, có cô, có cả những thiên thần nhỏ của hai người. Anh và cô sẽ cùng nhau đi hết chặng đường còn lại. Bất kể là mưa gió bão bùng hay phong ba bão táp, dù là ngày nắng hay là ngày mưa, bàn tay anh đan chặt tay cô, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ buông ra. Vậy mà...
Hạnh phúc còn chưa được bao lâu mà nỗi đau đã vội ập đến. Mộng tưởng còn dang dở mà đôi bàn tay đã lại phải buông ra. Anh không muốn phải làm cái bóng của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685026/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.