Quán bar xập xình tiếng nhạc, người người vui vẻ hét hò cùng nhau nhảy nhót trong nhịp điệu sôi động cuồng nhiệt. Vậy nhưng ở trong một góc khuất, người đàn ông một mình ngồi ở đó, trước mặt là chai rượu đã vơi đi quá nửa.
Lưu Diễn im lặng hút thuốc, làn khói mờ đục che đi hết những biểu cảm bên trên gương mặt anh. Anh giống như tách biệt với không gian xung quanh để nhốt mình vào trong một thế giới riêng biệt. Ở thế giới đó, chỉ có anh cùng với những suy nghĩ ngổn ngang của chính bản thân mình.
"Diệp Lang Quân... Leo là người em yêu nhất, dù cho anh ấy đã không còn sống trên đời này nữa thì em cũng không cho phép anh xúc phạm anh ấy."
"Phải! Em ở cạnh Lưu Diễn là vì anh ấy có gương mặt giống Leo..."
Lời cô nói lại lần nữa vang lên trong tâm trí anh. Nó như mang theo một sức mạnh vô hình nào đó, kích thích đến trái tim anh khiến nó đau như vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Cảm giác này... biết phải diễn tả thế nào đây.
Cầm chai rượu trước mặt đưa lên, anh chưa kịp uống thì cổ tay đã bị ai đó giữ lại. Ngẩng mặt lên nhìn, gương mặt quen thuộc của Trân Trân xuất hiện trong tầm mắt anh.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người đối diện nhau, trong nhất thời anh cũng không biết nên phản ứng thế nào cho đúng. Ngay lúc này đây, anh thật sự không muốn nhìn thấy cô một chút nào. Anh sợ... sợ bản thân không thể kiềm chế được mà nói ra những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685027/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.