Trải qua hơn một giờ hồi sức cấp cứu, tình hình của cô cuối cùng cũng ổn định rồi. Trân Trân sau đó được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu để tiếp tục theo dõi, lúc này đây, tảng đá trong lòng anh mới có thể đặt xuống.
Ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô không buông. Cứ nghĩ đến khoảnh khắc lúc nãy, khi nhìn thấy cô một thân ướt sũng, gương mặt tái nhợt hôn mê bất tỉnh, trái tim anh đã rơi ra ngoài mất rồi. Cũng may là cô không sao, nếu không thì có lẽ anh sẽ chết theo cô mất.
Khi nghe cô nói ra những lời đó, anh thật sự thấy rất đau lòng. Nhưng khi nhìn thấy cô đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, anh mới hiểu ra rằng so với những lời nói đó, cô vẫn là quan trọng hơn.
Ừ thì ai lại không từng có quá khứ, ai lại chẳng có một người giữ mãi trong lòng mà chẳng thể quên. Suy cho cùng, quá khứ đã qua thì không thể quay lại, người cũ đã xa dù có thương đến mấy thì cuối cùng cũng chỉ là người dưng. Quan trọng nhất vẫn là sống trọn vẹn ở từng giây từng phút của hiện tại.
Gặp được nhau đã khó, ở cạnh nhau lại càng khó hơn. Vậy nên đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà vụt mất đôi bàn tay nhau.
Đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra, một khung cảnh hoàn toàn xa lạ đập vào trong mắt cô. Trân Trân nhíu chặt mày, nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra. Lần này cô cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685024/chuong-117.html