Chương trước
Chương sau
Trên cây kéo đầy rỉ sét, nằm ở trong lòng bàn tay thì sẽ hơi đâm vào tay một chút, Bạch Hải Châu dẫm một chân lên con chuột, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, ngay lập tức dùng sức để đâm mũi kéo vào cổ con chuột, kéo xuyên qua đầu nó rồi để lại một mảnh máu.
Bạch Hải Châu nhìn chằm chằm con chuột chết dưới chân, biểu cảm trở nên dữ tợn hơn.
Thẩm An Nhiên mới nhìn thấy một cảnh này, sống lưng bỗng nảy ra một cảm giác lạnh lẽo, quá quỷ dị.
Mặt Bạch Hải Châu không biểu cảm mà dùng kéo nhặt xác con chuột chết ném vào trong thùng rác.
Cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Thẩm An Nhiên, vẻ mặt đầy lạnh lẽo biến mất trong nháy mắt, lại trở thành bề ngoài ngốc ngốc giống như trước kia.
“Chỉ cần cô sợ những gì là tôi đều có thể giải quyết được giúp cô, bao gồm cả con người nữa”
Thẩm An Nhiên thấy được một tia huyết khí từ trong mắt cậu ta.
Cô không biết vì sao từ trên người Bạch Hải Châu lại tản ra một cảm giác làm cho người ta sợ hãi, và trong lòng cô cũng chợt cảm thấy như vậy.
Giống như trong lúc vô tình mở một cái lồng sắt ra, thứ được nhốt ở bên trong lồng chính là một con dã thú hung mãnh, mà giờ phút này con dã thú ấy đang nhìn chằm chằm cô như hổ đang rình mồi.
Giây tiếp theo, vẻ mặt của Bạch Hải Châu lộ ra vẻ hoảng loạn, dường như
cậu ta đã ý thức được hành động vừa rồi của mình có thể doạ đến Thẩm An Nhiên, cậu ta nhìn bàn tay mình không có vết máu chuột nhưng lại có vết rỉ sắt, cậu ta duỗi tay xoa xoa vào chính quần của mình.
“Cô đừng sợ tôi, tôi chỉ muốn nói cho cô hiểu là tôi có thể bảo vệ cô thôi”.
Sao cô có thể không hiểu ý của Bạch Hải Châu được chứ? “Bạch Hải Châu, anh đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa, anh chính là đứa ngốc, chúng ta không thể nào thành được.” Thẩm An Nhiên cố kéo khoé môi lên để nói: “Tôi phải đi về rồi”
Bạch Hải Châu nhìn nụ cười trên mặt cô, cậu ta muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt mệt mỏi tái nhợt của cô, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Bạch Hải Châu bất an mà nhìn bóng dáng của cô, chỉ cảm thấy chỗ ngực như bị đổ một nồi dầu nóng vào vậy, khó có thể thừa nhận rằng sự đau đớn ấy khiến thần kinh cậu ta chết lặng. Cậu ta cứng đờ mà đi theo phía sau cô, khoảng cách giữa cậu ta và Thẩm An Nhiên gần như vậy, rõ ràng chỉ cần cậu ta chạy thêm hai bước là có thể đến bên đối phương nhưng tại sao cậu ta lại cảm thấy xa như vậy chứ?
Cậu ta sợ Thẩm An Nhiên sợ mình rồi cách xa mình, trốn tránh mình, cậu ta có thể không thèm để ý đến ánh mắt của bất cứ kẻ nào nhưng chỉ một ánh mắt sợ hãi của Thẩm An Nhiên đã có thể khiến cho cậu ta run như cầy sấy.
Lại chậm trễ chút thời gian, lúc Thẩm An Nhiên cầm theo túi trở về đã là mười phút.
Lệ Đình Phong đứng ở cửa sảnh lớn, nhìn cô đến rồi nói một câu: “Trễ năm phút rồi.”
Thẩm An Nhiên không nói gì cả, Lê Đình Phong nhìn mắt sắc mặt cô hơi có chút trắng bệch, sau đó lại chuyển ánh mắt tới trên người Bạch Hải Châu cách đó không xa.
Trên gương mặt nghiêm nghị của anh có chút lạnh lẽo, anh dập tắt thuốc lá trong tay, môi mỏng khinh miệt, ánh mắt dò xét đột nhiên trở nên ác liệt hơn.
Trực giác của anh nói rằng giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì đó, khi tưởng tượng đến việc hai người này làm gì sau lưng anh mà anh không biết, trong lòng Lê Đình Phong là một trận phiền chán.
Khi Thẩm An Nhiên đến gần, anh dùng sức túm chặt cổ tay của cô rồi kéo cô vào trong lồng ngực, tiến đến ngửi ngửi ở chỗ cổ của cô.
Hành động như vậy của anh dừng ở trong mắt người khác thì chính là tuyên bố chủ quyền.
Lệ Đình Phong mặc kệ có người ngoài ở đây hay không mà ngửi ngửi ở trên cổ của Thẩm An Nhiên xong rồi lại vén mái tóc dài lên nhìn làn da trắng nõn bên trong.
Cũng may là không có cái gì, cả người đều sạch sẽ.
Thẩm An Nhiên nhìn ánh mắt anh như một con dao sắc bén, chờ sau khi bị đánh giá từ đầu đến chân xong Thẩm An Nhiên mới ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Xem đủ rồi sao? Muốn em cởi quần áo ra cho anh kiểm tra luôn không”
“Về nhà rồi cởi” Lệ Đình Phong mạnh mẽ nắm chặt cánh tay của Thẩm An Nhiên rời khỏi cô nhi viện, viện trưởng vốn định đưa đưa bọn họ đi nhưng lại bị ánh mắt của Lệ Đình Phong doạ đến nỗi ngừng bước.
Đám người vừa đi xong bà ấy mới hỏi Bạch Hải Châu: “Vừa rồi con vẫn luôn ở cạnh cô Nhiên sao?”
Bạch Hải Châu không nói gì mà chỉ gật gật đầu.
“Thời gian dài như vậy, hai người đã làm cái gì?”
Bạch Hải Châu trả lời: “Nói chuyện, giết chết một con chuột”
Viện trưởng hơi hơi ngẩn ra, đã hiểu: “Nhà kho lại có chuột nữa sao?”
“Dạ” Bạch Hải Châu trả lời lại những ánh mắt vẫn nhìn Thẩm An Nhiên, mãi đến khi người lên xe rời đi rồi nhưng cậu ta vẫn còn nhìn chằm chằm theo hướng đó.
Viện trưởng thở dài: “Đừng nhìn nữa, người ta đã có chồng rồi” Hơn nữa cho dù không có chồng thì người ta cũng sẽ không coi trọng kẻ ngốc như con đâu.
Lời phía sau quá đả thương người khác nên viện trưởng không nói ra.
“Con biết rồi” Bạch Hải Châu lẩm bẩm, trong lòng lao lao khó chịu, cậu ta siết chặt tay nghĩ tới ánh mắt và hành động vừa rồi Lê Đình Phong làm với Thẩm An Nhiên, như vậy là không hề tôn trọng có một chút nào cả.
Cậu thật sự muốn giết chết người kia giống như giết con chuột ban nãy
vậy.
“Thẩm An Nhiên, mười sáu năm trước chúng ta đã gặp nhau ở đâu?”
Ánh mắt Thẩm An Nhiên sửng sốt, đây vẫn là lần đầu tiên Lệ Đình Phong nhắc tới chuyện mười sáu năm trước, sau khi sửng sốt một lát xong rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.
“Không phải anh không nhớ rõ sao? Hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ?” Trước kia lúc cô yêu Lệ Đình Phong tới nỗi phát cuồng, luôn nói ở bên tai anh “Đã lâu không gặp" mà không sợ bị chê phiền, chỉ hy vọng anh có thể nhớ tới mình một chút.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.