“Anh Phong, hay là anh đợi một chút, tôi đi rót ly nước cho anh” Viện trưởng thấy không khí có vẻ không ổn lắm nên nhanh chóng điều hòa lại.
Thẩm An Nhiên thừa cơ hội này chạy về phía nhà kho.
Lệ Đình Phong khẽ nheo mắt lại, khuôn mặt xuất hiện một tia nguy hiểm.
Thẩm An Nhiên tùy tiện nói một câu vào tai anh giống như cây kim vậy, anh biết không thể ép Thẩm An Nhiên quá, nếu không con người này sẽ phát bệnh như trước kia.
Nhưng để cô phải rời khỏi ánh mắt của mình, chỉ một lúc không nhìn thấy thì anh đã cảm thấy cực kỳ khó chịu rồi.
Lệ Đình Phong chán ghét cái cảm giác muốn thoát khỏi sự kiểm soát này, vừa nghĩ đến Thẩm An Nhiên lúc này chạy đi có khả năng sẽ chạm phải tên ngốc kia thì anh đã muốn lập tức đi bắt người nhốt vào trong phòng cả đời không cho gặp ai.
Anh là con người cố chấp như thế, thậm chí cảm thấy Thẩm An Nhiên phát bệnh trong bệnh viện cũng khá tốt, nếu như cô bệnh cả đời thì có thể chăm sóc cô thật tốt.
Lệ Đình Phong ngồi trên ghế, những đồ đạc trong cô nhi viện đã rất cũ kỹ rồi, ví dụ như cái ghế mềm anh ngồi da cũng rách rồi, nhìn thế nào cũng thấy rất nghèo nàn.
“Tôi có thể hút điếu thuốc hay không?”
Viện trưởng lướt qua khuôn mặt anh rồi lại nhìn đứa trẻ kế bên anh, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Lệ Đình Phong lấy cái hộp thuốc ra và châm một điếu thuốc lên, khói thuốc bốc lên, anh ngồi tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/1134685/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.