Chương trước
Chương sau
“Anh Phong, hay là anh đợi một chút, tôi đi rót ly nước cho anh” Viện trưởng thấy không khí có vẻ không ổn lắm nên nhanh chóng điều hòa lại.
Thẩm An Nhiên thừa cơ hội này chạy về phía nhà kho.
Lệ Đình Phong khẽ nheo mắt lại, khuôn mặt xuất hiện một tia nguy hiểm.
Thẩm An Nhiên tùy tiện nói một câu vào tai anh giống như cây kim vậy, anh biết không thể ép Thẩm An Nhiên quá, nếu không con người này sẽ phát bệnh như trước kia.
Nhưng để cô phải rời khỏi ánh mắt của mình, chỉ một lúc không nhìn thấy thì anh đã cảm thấy cực kỳ khó chịu rồi.
Lệ Đình Phong chán ghét cái cảm giác muốn thoát khỏi sự kiểm soát này, vừa nghĩ đến Thẩm An Nhiên lúc này chạy đi có khả năng sẽ chạm phải tên ngốc kia thì anh đã muốn lập tức đi bắt người nhốt vào trong phòng cả đời không cho gặp ai.
Anh là con người cố chấp như thế, thậm chí cảm thấy Thẩm An Nhiên phát bệnh trong bệnh viện cũng khá tốt, nếu như cô bệnh cả đời thì có thể chăm sóc cô thật tốt.
Lệ Đình Phong ngồi trên ghế, những đồ đạc trong cô nhi viện đã rất cũ kỹ rồi, ví dụ như cái ghế mềm anh ngồi da cũng rách rồi, nhìn thế nào cũng thấy rất nghèo nàn.
“Tôi có thể hút điếu thuốc hay không?”
Viện trưởng lướt qua khuôn mặt anh rồi lại nhìn đứa trẻ kế bên anh, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Lệ Đình Phong lấy cái hộp thuốc ra và châm một điếu thuốc lên, khói thuốc bốc lên, anh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế cũ kỹ rồi cứ không ngừng nhìn đồng hồ.
Mười phút trôi qua, cho dù Thẩm An Nhiên có đi gặp tên ngốc kia thì thằng ngốc đó cũng không thể làm ra chuyện gì đâu.
Cô nhi viện không lớn lắm, lần trước viện trưởng đã dẫn cô đi dạo một vòng nên cô biết nhà kho ở vị trí nào.
Sau khi đến cô phát hiện cửa lớn bị mở ra, trong căn phòng tối tăm có một người đang ngồi bệt dưới đất.
“Bạch Hải Châu, sao anh lại ở đây?”
Bạch Hải Châu đang dọn dẹp quà tặng, khi nghe thấy giọng nói của Thẩm An Nhiên bèn nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút đỏ hoe có vẻ mới dụi dụi qua.
“Tôi biết ngay cô sẽ đến mà” Bạch Hải Châu đưa cái túi quà lên: “Tôi đưa lên xe cho cô nhé”.
“Không vội” Thẩm An Nhiên nhìn nhà kho một vòng, nói là nhà kho thì chi bằng nói là phòng tạp vụ cái gì cũng có, cô tìm một vị trí ngồi xuống: “Ngồi xuống nào, chúng ta trò chuyện một chút”
Bạch Hải Châu bất an ngồi xuống bên cạnh Thẩm An Nhiên, món quà trong tay tiện tay đặt bên cạnh đôi chân, cô cúi đầu xuống nên không thấy biểu cảm gì cả.
“Xin lỗi, lẽ ra một năm trước tôi từng nói sẽ đến cô nhi viện thăm anh nhưng tôi đã xảy ra một chút chuyện”
“Xảy ra chuyện gì thế?”.
“Chuyện nhỏ, bị bệnh nên phải nằm viện”
Bạch Hải Châu cho dù là thằng ngốc nhưng trong lòng vẫn rõ hơn ai hết, nếu như chỉ là chuyện nhỏ thì tại sao cô lại không nghe điện thoại, đến tin nhắn cũng không trả lời.
“Người đó thật sự là chồng của cô sao?”
Thẩm An Nhiên chống cằm và bình thản trả lời: “Ừ”
“Anh ta đối xử với cô có tốt không?” Bạch Hải Châu lại hỏi.
Thẩm An Nhiên cười ngơ ngác một cái: “Anh hỏi những chuyện này làm gì chứ? Tốt hay không có liên quan gì đến anh chứ?”
Thẩm An Nhiên nhìn thời gian một cái, cô đã đi ra ngoài sáu phút rồi, còn không quay trở lại thì Lê Đình Phong sẽ tức giận đấy.
Cô đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh” Dù sao trên đời này cũng không có mấy ai đối xử tốt với cô như thế.
Cô nở ra nụ cười rạng rỡ nhưng Bạch Hải Châu nhìn thấy nụ cười của cô không phải xuất phát từ thật lòng.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.