Lệ Đình Phong nhìn ra được tâm trạng lúc này của Thẩm An Nhiên rất kém, anh liền chuyển chủ đề khác: “Bây giờ một mình em
nhà như này thì có cần mời một người về chăm sóc cho em không”
“Không cần thiết, em có tay có chân không cần người khác phải chăm sóc” Thẩm An Nhiên không chút tinh thần mà uống hết nước canh ở trong bát, có chút chần chừ.
“Người giúp việc tự em tuyển, có thể ở nhà nói chuyện với em đã là tốt lắm rồi.” Anh là chân tâm thật ý muốn suy nghĩ cho Thẩm An Nhiên, bác sĩ tâm lí cũng đã nói tình hình của cô trước mắt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, có chút khuynh hướng tự bế, cần phải có người ở bên cạnh.
Mà anh thì lại không thể nào ngày nào giờ nào cũng ở bên cạnh cô được, anh đã một tháng nay không đến công ti rồi, một đống văn bản tài liệu khổng lồ đang cần ăn phải kí tên xử lí, một chút công việc xã giao cùng cần anh phải tự mình đi.
Sau khi Thẩm An Nhiên xuất viện, con người hoàn toàn không giống trước nữa rồi, trước đây có tính cách dịu dàng, ngoan ngoãn, nhu hòa như thế nào, bây giờ lại tức giận vô cớ ra sao.
Trước đây không có bệnh, cô tức giận thì thường sỉ nhục Lệ Đình Phong anh vài câu, mà bây giờ lại chỉ trốn ở trong một ngóc
ngách nào đó, vào lúc mà anh không chú ý, trên tay cô lại nhiều thêm vài vết tự mình hại mình.
Thẩm An Nhiên rõ ràng không muốn nhận ý tốt của anh: “Nếu như khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/1134682/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.