- Nhất định rồi!_Tuấn cười trừ đáp, rồithở dài, đưa ra lời khuyên chân thành- Chuyện của hai người tôi cũngkhông nhắc lại nữa nhưng cậu cũng nên tìm hiểu kĩ, cho cậu cũng là choanh ta thêm cơ hội. Đừng để lỡ mất hạnh phúc rồi đến lúc đó kẻo hối hậnđấy.
- Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, còn quay lại được sao? E rằng nếu tôi cho, anh ta cũng không cho tôi cơ hội. Chuyện củachúng tôi, tôi tự có sắp xếp hết rồi…
- Ủa, mà chồng chị là ai? Em tưởng chị đang độc thân._Diệu Mỹ ngồi kế nghe thế hồn nhiên ngắt lời tôi.
- Diệu Mỹ, đừng nhắc nữa!_Tuấn ngồi kế bên nghe thế không vui, nhắc nhở.Tôi lắc đầu, cười xòa, xua tay nói- Không sao, chuyện cũng qua lâu rồi,tôi sẽ không để ý đâu. Thôi, tôi có việc cần đi trước, hẹn gặp lại trong hôn lễ nhé!
Nói xong tôi liền đứng lên, ômLuli trong tay rồi thẳng bước rời đi. Tốt nhất không nên nán lại đểngười ta chạm vào vết thương lòng. Kết thúc sớm lúc nào thì hay lúc ấy,với lại cũng không nên vì chuyện của tôi mà chia rẽ bọn họ.
[Tuấn ở lại lắc đầu nhìn theo bóng dáng cô – một bóng dáng cô đơn, buồn bã,lẻ loi. Hắn thở dài, đến bây giờ tình cảm cậu dành cho Nguyệt vẫn cònnhen nhóm trong tim. Diệu Mỹ thấy bóng cô khuất xa dần, liền tò mò hỏiTuấn:
- Anh, chồng chị ấy là ai vậy? Ai mà may mắn thế?
Tuấn thở dài kể hết mọi chuyện của sáu năm trước, từ lúc Nguyệt yêu cậu đếnlúc lấy Kỳ. Nhớ có lần trong đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-co-dau-14-tuoi/2459347/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.