Đám cưới cuối cùng cũng xong, Kim Ngọc và Lục Dương trực tiếp quay trở về penthouse. Có lẽ là vì mệt hoặc bị ngượng bởi nụ hôn trên sân khấu nên suốt quãng đường về nhà cả hai đều không nói gì. Hai người vừa lên đến cửa nhà thì thấy Uyển Hạ đã chờ sẵn ở ngoài cửa với gương mặt hớn hở.
Kim Ngọc sững sờ đứng hẳn lại còn Lục Dương thì vội vàng tiến đến chất vấn:
"Sao em lại đến đây?"
Uyển Hạ trông thấy Kim Ngọc đang tỏ ra lo sợ thì rất hài lòng. Cô ta nhếch cười mờ nhạt rồi quay qua bám lấy tay Lục Dương
"Em không thể để chống tay đứng nhìn anh cùng người con gái khác sống chung một mái nhà như một cặp vợ chồng được. Anh biết mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Em sợ một ngày nào đó anh có tình cảm với cô ta rồi...rồi" nói đến đây Uyển Hạ cố nặn ra vài giọt nước mắt
Lục Dương thở dài, anh hết nhìn Kim Ngọc lại nhìn Uyển Hạ với biểu cảm vô cùng khó xử.
"Em à! Không được đâu. Chuyện này... chuyện này chúng ta nói sau có được không? Hôm nay em về đã đi. Anh..."
Uyển Hạ gạt nước mắt dùng giọn điệu nũng nịu mang chút giận dỗi
"Anh là chủ nhà cơ mà sao phải hỏi ý kiến cô ta làm gì? Chẳng phải chỉ cần anh đồng ý một tiếng là được rồi hay sao? Hay là anh thật sự đã thích cô ta rồi?"
"Anh không có, nhưng mà..."
Kim Ngọc cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô của bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3623286/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.