Lục Dương thấy ánh mặt đượm buồn của cô liền an ủi
"Cô nên vui mới đúng, ông trời đã cho cô nhận ra bộ mặt thật của anh ta sớm nên cô không phải chịu thiệt quá nhiều còn gì. Cũng may anh ta chẳng làm được gì cô cả"
Kim Ngọc nhìn anh đầy cảm kích:
"Một lần nữa cảm ơn anh. Ngày hôm nay nhờ có anh nên tên tệ bạc đó đã bị một trận bề mặt rồi."
Kim Ngọc hít thở sâu rồi mỉm cười nhìn về phía trước:
"Thật thoải mái quá. Thấy cảnh anh ta bị vả mặt khiến tôi vô cùng sảng khoái. Anh ta luôn nghĩ bản thân giàu có nhất, đẹp trai nhất nên vô cùng kênh kiệu. Đúng là núi cao thì sẽ có núi cao hơn thấy anh ta bẽ mặt thật có chút hả hê, đáng đời đồ đáng ghét"
Lục Dương thấy dáng vẻ vô tư của cô thì nhẹ lòng hẳn, anh cười nói:
"Tôi sẽ coi đó là một lời khen"
Cả hai cùng nhau bật cười, tự nhiên khoảng cách giữa đôi bên được thu hẹp đi một chút. Đúng lúc đó điện thoại của Lục Dương reo, là Uyển Hạ gọi đến. Lục Dương không ngần ngại gì mà bắt máy ngay:
"Anh nghe đây."
Kim Ngọc nghe giọng Lục Dương ngọt ngào hẳn thì đoán là người yêu anh gọi. Cô vội vàng thu lại nét vui cười, ngồi im phăng phắc vì sợ làm phiền.
Giọng Uyển Hạ nhõng nhẽo:"Anh à! Anh đang ở đâu thế! Hôm nay em đi quay hình còn bị thương ở chân
nè. Anh không về nhà sao?"
Lục Dương lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3615695/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.