Phòng cấp cứu.
_ Mau đi lấy máu thêm đi, phải truyền máu rồi!
_ Vâng, bác sĩ.
Đã truyền hai túi máu, vậy mà vẫn chưa kết thúc cuộc phẫu thuật. Tất cả các bác sĩ giỏi, đều đã hội tụ về đây! Người trên giường bệnh có lai lịch thế nào, họ cũng biết rõ hơn ai hết.
...
Bên ngoài phòng cấp cứu, Ngọc Chiêu Vân với gương mặt vô hồn, ngồi bệch dưới sàn gạch lạnh lẽo. Cả người cô mệt mỏi vì khóc, hai mắt cũng đã xưng đỏ.
Cộp, cộp, cộp...
Tiếng người đi đến rất đông, Ngọc Chiêu Vân vẫn không quan tâm đến, cả người dựa vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Lâm Chân nhìn Ngọc Chiêu Vân, trong lòng lại cảm thấy thương xót. Bà đi đến đỡ lấy cô, nhẹ nhàng bảo:
_ Vân Nhi ngoan, mau lên ghế ngồi, Hạo Quân tỉnh lại, không hề muốn thấy con như vậy đâu!
_ Mẹ ơi, anh ấy vì con nên mới như vậy! Mẹ không trách con sao?
_ Aiya, trách con cái gì chứ? Hạo Quân làm việc có suy nghĩ, con đừng quá lo lắng. Mau đứng lên.
Ngọc Chiêu Vân mệt mỏi đứng lên, lê từng bước đi lại ghế ngồi. Ánh mắt vẫn quan sát cánh cửa, một chút cũng không muốn rời đi!
_ Vân Nhi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Ngọc Chiêu Vân từ từ dời tầm nhìn của mình, Thẩm Tịch Y và hai anh em nhà họ Thời cũng có mặt. Cô lắc đầu, nhỏ giọng trả lời:
_ Mình không biết! Phạm Thị đến Đông Chiêu làm loạn, muốn giết mình. Cả người quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-bat-dac-di/2681309/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.