Lâm Quốc Sinh muốn vào phòng gặp mẹ nhưng Lâm Ái Ái không cho. “Mẹ
không muốn gặp anh. Anh xúc phạm chị Diệp trước mặt người khác. Lại còn
không đứng về phía chị ấy nữa. Trong khi chị Băng là người khơi mào trước.
Nếu là em em còn làm hơn là bỏ đi rồi.”
“Thế anh xúc phạm bao giờ?”
“Anh Sinh này, anh nhìn em đây.” Lâm Ái Ái tằng hắng. “‘Trẻ mẫu giáo nói
còn nghe hiểu được. Nhưng cô…’ Ok. Đó anh Sinh. Đó là cách xúc phạm.
Anh thật sự không biết à?”
“Không biết.” Lâm Quốc Sinh thản nhiên.
“Vì sao anh biết không? Vì anh thường xuyên làm tới thành thói quen rồi.
Không phân định được đâu nên, đâu không nên. Với em câu đó quá tồi tệ
đấy. Giống như là anh chửi mình ngu vậy.”
“Tới mức vậy à?”
“Đúng vậy. Em nghĩ anh nên đi xin lỗi chị Diệp đi.”
“Cô Ái, cậu Sinh ơi. Xảy ra chuyện lớn rồi.” Tiểu Thúy chạy vào báo tin rằng
Phó Nhã Diệp đã rời khỏi Lâm gia.
Chu Thiên Uyển bảo Tiểu Thúy chuẩn bị xe. Bà kêu Lâm Quốc Sinh và Lâm
Ái Ái cùng đi tìm.
“Nếu Diệp bị đuổi khỏi đây con phải chịu trách nhiệm.”
“Liên quan gì tới con chứ mẹ?”
“Liên quan chứ sao, vì con không bảo vệ Diệp.”
“Mẹ à....”
“Khỏi phải cãi. Chán nghe.”
“Mẹ ơi. Chị Diệp kìa.” Lâm Ái Ái chỉ tay.
Phó Nhã Diệp đứng tựa người vào một gốc cây ven đường. Tiểu Thúy cho
xe dừng cạnh cô.
Chu Thiên Uyển xuống xe, hỏi ngay. “Diệp. Bà đã nói gì với con?”
“Bà… trả tiền để con ly hôn với anh Sinh.”
Lâm Quốc Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164298/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.