“Cười cái gì?” Chu Thiên Uyển hỏi.
“Sao chứ? Nếu là tôi tôi cũng hiểu lầm là Diệp là người làm. Vì bộ dạng nhìn
thấy… điểm này thì Băng không sai đâu, chị Uyển.”
“Cháu tới hỏi Diệp về Sinh nhưng cô ấy bảo là không biết và bảo cháu tự đi
mà tìm. Ai bị nói vậy đều tức cả đúng không bà?”
“Đúng. Đúng.” Phong Ánh Cẩm gật lia lịa.
“Nói xong chưa? Để tôi còn nói.”
Lâm Quốc Sinh nạt Phó Nhã Diệp. “Thôi ngay. Cô cấm nói cho tới khi tôi ra
lệnh. Tiếp theo thế nào, Băng?”
“Sau đó Diệp lấy cát ném vào em. Em đã… cố chịu đựng không phản kháng
lại nhưng cô ấy không chịu dừng lại còn lấy cả xô hất vào em nữa.”
“Chết thật. Không tin là mặt mũi cũng ưa nhìn mà xấu xa như sa-tăng.” La
Mẫn Trang chỉ tay vào người Phó Nhã Diệp.
“Nói láo. Tất cả những gì Băng nói đều không phải sự thật.” Phó Nhã Diệp
lên tiếng kêu oan cho mình.
“Tôi nói là đừng có vội nói mà.” Lâm Quốc Sinh trừng mắt.
“Nhưng tôi phải nói. Tôi sẽ không để con nhỏ này một mình dựng chuyện
nữa. Kẻ khơi mào trước là Băng. Tôi mới là người chịu đựng kiềm chế, Băng
hất cả xô vào người tôi và công khai xúc phạm tôi. Tôi không để người như
thế được hả dạ vì nếu chấp nhận cô ta sẽ ức hiếp ta suốt đời. Tôi không phải
người như thế.” Phó Nhã Diệp khai báo.
Chu Thiên Uyển gật đầu, đứng về phe cô. “Giỏi lắm, Diệp. Nếu là mẹ, mẹ
cũng làm vậy.”
“Mẹ ơi. Con nghĩ chuyện này cả hai bên đều sai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164297/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.