Lâm Quốc Sinh lặp lại lời cô chửi mình khi nãy. “Muốn nghe thật hả? Dài đó.
Chả ra dáng tiểu thư chỉ giỏi cái miệng, nói lắm, thích hênh hoang. Chửi xối
xả, nói chuyện cùng chán chả muốn nghe.”
“Thôi ngay.” Phó Nhã Diệp trừng mắt.
“Thôi rồi đó. Chán cãi, bực mình.” Lâm Quốc Sinh phủi tay phành phạch đi
tới vòi rửa đất cát lấm lem trên tay.
Phó Nhã Diệp nhìn theo lẩm bầm. “Tính cách xấu xa, xấu xa mà. Gã đàn ông
khó ưa. Giỏi ra lệnh.”
---
Chu Thiên Uyển đến nhà hàng tìm Quách Nguyên Băng để nói thẳng với cô
nhưng cô đã biến đi đâu mất. Hóa ra cô đi tìm Lâm Quốc Sinh nhưng lại gặp
Phó Nhã Diệp đang tưới cây ngoài vườn.
“Này. Này. Sinh đâu?”
Phó Nhã Diệp vờ như không nghe thấy, tập trung làm việc.
“Tôi hỏi không nghe thấy à? Bị câm à?”
“Không có bị câm.”
“Thế sao không trả lời? Ông chủ cô ở đâu?”
“Ông chủ?” Phó Nhã Diệp chớp mắt hỏi hại.
“Ưm. Sinh đó. Đã trả lời được chưa hả? Miệng ngậm gì chắc?”
“Không có ngậm nhưng tôi không biết. Nếu cô muốn biết thì tự đi mà tìm,
đâu có trách nhiệm trông coi ai.”
Quách Nguyên Băng nắm khuỷu tay Phó Nhã Diệp, cất giọng tự tin. “Này. Cô
không biết tôi là ai hả? Tôi… là vợ tương lai của Sinh. Á khẩu rồi chứ gì. Cô
nên kính trọng tôi nhiều vào. Vì một ngày kia tôi sẽ trở thành chủ của cô.”
“Tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi. Anh Sinh đã kết hôn. Và người phụ nữ đó không
phải cô.” Phó Nhã Diệp bình tĩnh đối đáp.
“Con đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164296/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.