Sau khi vị bác sĩ khám xong, Lâm Quốc Sinh hỏi. “Mẹ tôi thế nào rồi?” 
Không trả lời anh, vị bác sĩ quay sang nói với Chu Thiên Uyển. “Tôi nghĩ đã 
tới lúc bà nên nói chuyện với người nhà.” 
“Bác sĩ. Không được nói.” Chu Thiên Uyển thều thào cất giọng. 
“Bà Uyển này. Thời gian của bà còn rất ít. Bà đừng ngoan cố nữa. Tôi muốn 
bà được hạnh phúc trong một năm còn lại. Bắt đầu từ hôm nay.” 
Lâm Quốc Sinh cắt ngang. “Đợi đã. Rốt cuộc là gì đây? Một năm còn lại là ý 
gì? Thế nào, bác sĩ? Mẹ tôi bị làm sao?" 
“Bà Uyển bị ung thư gan giai đoạn cuối.” Vị bác sĩ thông báo khiến ai nấy 
đều bàng hoàng. 
“Khi nào?” 
“Ba tháng trước. Bà Uyển xuất hiện cơn đau bụng và tới tìm tôi để kiểm tra. 
Tình trạng của bà Uyển trùng khớp bị ung thư gan. Tôi đã dặn kiểm tra chi 
tiết. Và đúng như tôi nghĩ. Nhưng chúng tôi phát hiện ra quá trễ.” 
“Nghĩa là ta không còn cơ hội chữa trị cho dì ấy nữa à?” Phó Nhã Diệp run 
run hỏi. 
“Đúng vậy.” 
“Đợi đã. Thế bác sĩ chắc chắn không còn cách chữa trị cho mẹ tôi nữa? 
Chắc chắn chứ?” 
Bác sĩ lấy ra hồ sơ bệnh án của Chu Thiên Uyển đưa cho Lâm Quốc Sinh. 
Anh xem, đôi mắt mở tròn. Chu Thiên Uyển nói. 
“Thấy rồi phải không? Là mẹ bị thật. Mẹ chỉ còn thời gian một năm. Rồi mọi 
người sẽ không còn gặp mẹ. Dù sao thì mọi người cũng biết hết sự thật rồi. 
Mẹ sẽ không vòng vo. Mẹ… chỉ có một lời cầu xin cuối cùng. Mẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164284/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.