Phó Nhã Diệp đặt lên bàn một số tiền. “Đây ạ. Con nhận công việc ở khu thương mại. Gom lại chắc khoảng hơn 100 triệu.”
“Chỉ có từng này tiền vẫn chưa đủ trả tiền lãi cho họ đâu con.” Phó Đặng nói.
“Con biết. Nhưng công việc khó kiếm lắm. Con đã cố gắng hết sức rồi.”
“Bố hiểu mà con. Không sao đâu. Bố mẹ đã mang vàng bạc giá trị đi bán rồi.
Nếu gom cả của con chắc được khoảng 120 triệu. Đem trả cho chúng trước.”
“Chúng sẽ chịu sao bố nó? Chúng nói hôm nay kiểu gì ta cũng phải trả hết.”
Thái Hạnh Quyên lo lắng.
“Bố mẹ không phải lo đâu. Để con thử nói chuyện với chúng.”
Phó Nhã Diệp vừa dứt lời thì một giọng nói ồm ồm vang lên. Ba tên đàn ông
râu ria bặm trợn xồng xộc đi vào. “Thì ra là trốn ở đây.”
Phó Đặng lên phòng đem một nửa số tiền mà mình dành dụm được cộng với
số tiền của Phó Nhã Diệp, đặt lên bàn. “Cầm lấy.”
“Chả phải nói trả hết kia mà. Thế gì đây?”
“Được từng này là đã phúc đức rồi.” Phó Nhã Diệp cao giọng.
“Phúc đức cái gì? Nợ tận 1 tỷ mà chả có 120 triệu à?”
“1 tỷ gì đây? Ta chỉ nợ ngươi có 500 triệu.”
“500 triệu là tiền gốc. Còn 500 triệu nữa là tiền lãi.”
“Vậy rõ ràng là lừa đảo mà.”
“Lừa đảo cái gì? Có cả thỏa thuận nữa. Mở mắt ra mà coi.” Tên chủ nợ đưa
ra một tờ giấy.
Phó Nhã Diệp cầm lấy, đọc. “Con nợ đồng ý trả lãi cho chủ nợ 50%. Nếu
không trả trong vòng 1 tuần, tiền lãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164281/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.