Phó Nhã Diệp ngoẹo cổ, chìm vào giấc ngủ say. Lâm Quốc Sinh chưa từng tiếp
xúc với con gái mà còn với khoảng cách gần như thế này, anh bối rối chẳng biết
làm gì gọi nữ phục vụ phòng vào.
“Giúp tôi việc này được không? Tôi nhờ cô chăm sóc cô gái này và mang giúp
đồ của cô ấy đi giặt.”
“Được thôi.” Nữ phục vụ gật đầu rồi cởi quần áo của Phó Nhã Diệp sau khi Lâm
Quốc Sinh ra về.
---
Nghe anh kể xong, Phó Nhã Diệp hỏi lại lần nữa. “Anh sai phục vụ mang đồ tôi
đi giặt?”
“Phải.”
“Vậy nghĩa là anh không cưỡng bức tôi.”
“Đúng.”
“Ơ… thế tôi tự suy diễn à?” Phó Nhã Diệp chớp mắt hỏi.
“Lại đúng nữa. Giờ thì nhớ ra rồi. Phải không?” Lâm Quốc Sinh ngồi bệt xuống
cỏ.
Tiểu Thúy và A Tín chạy vào nhà thông báo cho chu Thiên Uyển và Lâm Ái Ái
biết chuyện.
“Ờ… thì… là tôi hiểu lầm. Không còn việc gì nữa. Vậy thì… tôi về trước nhé.”
Phó Nhã Diệp vội vàng đứng lên.
Lâm Quốc Sinh gọi giật. “Đợi đã. Cô nghĩ là cô đánh tôi vậy rồi cứ dễ dàng mà
đi như thế?”
“Thì anh cũng đánh trả tôi còn gì. Anh còn muốn gì nữa? Đi trước đây.”
“Lại đây.” Lâm Quốc Sinh nắm tay cô lại.
Cô giằng ra. “Cái gì nữa?”
“Trả lời câu hỏi của tôi trước đã. Sao cô biết tôi ở đây?”
Phó Nhã Diệp lấy ra danh thiếp. “Là cái này, anh đánh rơi trong phòng. Xong
xuôi hết rồi. Để tôi còn về.” Lâm Quốc Sinh dang tay ra. Cô bực bội giậm chân
bình bịch. “Cái gì nữa đây?”
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164280/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.