Ánh nắng của buổi sớm mai chiếu rọi vào phòng. Phó Nhã Diệp dụi mắt thức
dậy thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng lạ hoắc. Cả người
không một mảnh vai che thân. Cô nhớ lại diễn biến sự việc tối qua trong nhà vệ
sinh và hét to long trời lở đất. “Áaaaaaa. Cái thứ xấu xa.”
Phó Nhã Diệp nhặt được danh thiếp mà Lâm Quốc Sinh đánh rơi mới biết anh
là ai, tên gì, ở đâu. Cô nhanh chóng mặc áo quần vào và lái xe trên đường với
tâm trạng vô cùng giận dữ. Cô bẻ tay lái cho xe chạy vào một đường nhỏ - con
đường thuộc biệt thự Lâm gia.
Tiểu Thúy và A Tín - hai người hầu thân cận của Lâm Quốc Sinh nhìn trong
camera thấy có người lạ đột nhập bèn gọi ngay cho anh. Anh lấy xe mô tô
phóng ra cùng lúc cô chạy vào. Cả hai cùng phanh lại. Tiếng phanh kít chói tai
như muốn xé tan không gian buổi sớm yên bình. Nhận ra đó là kẻ tối qua hại
mình, cô bước xuống xe chẳng nói gì đi thẳng tới tát Lâm Quốc Sinh một cái
đau điếng. Anh cũng nhận ra cô, ôm một bên má ngơ ngác hỏi. “Sao cô tát tôi?”
“Kẻ như anh bị tát một cái còn quá ít.”
Phó Nhã Diệp định tát cái nữa thì Lâm Quốc Sinh giữ lại. Cô bẻ tay anh ra sau.
Anh lắp bắp, chẳng thể nói nổi thành câu. “Cô… cô… cô có bị điên không đó?”
Mặt cô đỏ phừng phừng, chửi loạn cả lên. “Ai gặp chuyện như tôi đều điên lên
hết. Anh là đồ bệnh hoạn. Đểu. Đểu để làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164279/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.