"Không cần đâu như vậy vẫn ổn mà"
Nói rồi anh lái xe đưa cô về nhà. Từ lúc ở bệnh viện về đến nhà, hầu như hai người đều không nói với nhau câu nào cả. Với lại, anh cũng không còn nóng giận như lúc nãy nữa. Có lẽ do những lời anh nói khiến cô buồn nên anh thấy áy náy mà không còn tức giận thì phải.
Đến nhà, hai người đều vào trong, bữa tối dùng xong cũng chưa ai nói gì cả. Mãi đến lúc lên phòng, cô thấy anh đứng cạnh cửa sổ hóng mát.
Từ phía sau lưng, có một vòng tay nhỏ bé ôm lấy anh, hơi ấm từ phía lưng truyền đến. Gương mặt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cô chủ động đến vậy. Nhớ lại trước giờ, mỗi lần anh chạm vào người cô đều tránh né nhưng bất thành. Nhưng nay, người chủ động lại là cô, đều này khiến anh không thể suy nghĩ được gì cả, đầu óc rối bời, tâm trí thì chỉ có mỗi hình ảnh của cô hiện lên. Không lẽ....anh đã thích cô thật rồi sao. Chỉ mới có một tháng thôi mà.
"Lúc nãy tôi có hơi lớn tiếng, lại còn nhắc chuyện không vui của anh, cho tôi xin lỗi nhé"
Anh xoay người lại, bế cô lên đặt trên thành cửa sổ, ôm chầm lấy cô. Đầu anh tựa vào hõm vai của cô
"Đáng lẽ, tôi mới là người phải nên xin lỗi em mới đúng. Nếu tôi không nói thì em cũng sẽ không buồn bực mà nói ra những lời như vậy. Tôi sai rồi, tha lỗi cho tôi nhé?"
"Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953205/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.