Bỗng An An bật khóc, có lẽ cô đã sấy rồi nên mới khóc như vậy. Thiên Dương và Thiên Tâm đều nhìn cô nhưng không biết nói gì, Dương nói
"Thật ra em không cần phải gò bó bản thân mình quá đâu. Học không tốt cũng không sao. Anh có tiền mà, anh nuôi em được"
"Nhưng mà em không muốn dựa dẫm vào anh"
"Vậy thì anh cũng có thể giúp em mà, học tốt, tài giỏi thế nào cũng không phải là hay, ngoài việc học giỏi ra, em còn phải giao lưu nhiều với mọi người xung quanh nữa. Chúng sẽ rất có ít cho việc em làm ăn "
"Nhưng anh hai đâu có nhiều bạn, em chỉ làm theo anh thôi "
"Anh và em đều khác nhau, kể cả anh họ em cũng khác, mỗi người một vẻ đều có một ưu điểm hay khuyết điểm riêng"
Anh uống một ngụm rượu, trầm tư một lúc rồi nói tiếp.
"Anh vốn là người không thiên về cảm xúc nên ít bạn, còn em, em là một cô gái vui vẻ, hoạt bát nhưng chỉ vì muốn thành công mà em phải từ bỏ những ưu điểm ấy đi. Chúng thật sự không đáng để em làm vậy"
"Trần Thiên An, dáng vẻ của một đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa lanh lợi ngày nào của em đâu rồi. Anh muốn nhìn thấy nó....."
"Anh hai "
"Hửm?"
"Em muốn sống thật với mình, em mệt mỏi lắm, ngày nào cũng phải cắm đầu vào việc học, em thật sự rất mệt"
Thiên Tâm ngẫn đầu lên nói tiếp.
"Vậy nên mới nói, em chỉ cần sống như những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953206/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.