"Mọi người.....anh ấy thật sự đã biết lỗi rồi mà, mọi người tha thứ cho anh ấy đi, có được không?"
Thấy An Nhiên quỳ xuống, đã thế còn cố bênh vực anh. Thiên An chạy đến chỗ cô. Cô ôm An Nhiên vào lòng rồi bật khóc nức nở
"An Nhiên, mình xin lỗi. Mình làm cậu buồn rồi"
"Đâu có, mình không có buồn. Cậu nói đúng mà nên là mình không có buồn gì cậu đâu "
"An Nhiên, cậu đừng chỉ đổ lỗi cho bản thân chứ. Còn anh ấy nữa mà, chính anh đã đẩy vào tình cảnh khó xử này "
"Không! Mọi người nghe con nói. Chính Thiên Dương đã giúp con thoát khỏi rất nhiều nguy hiểm. Đúng là anh ấy có hành xử quá đáng thật, nhưng nếu anh ấy không mang con đi thì bây giờ có lẽ con và mẹ Từ cũng không còn nữa "
"Tại sao?"
"Bởi vì lúc mẹ Từ bệnh nặng, cháu bị Triệu Mỹ Lệ là vợ sau của ba cháu mang về làm người hầu, bà ấy hành hạ con nhiều lắm bà ơi. Không chỉ đánh cháu mà bà ấy còn muốn giết luôn hai mẹ con cháu. Nhưng từ khi cháu về với Thiên Dương thì khác, anh ấy không chỉ cưu mang cháu mà còn giúp cháu chữa bệnh cho mẹ cháu nữa. Không những thế, anh ấy còn đỡ giúp cháu một viên đạn nữa ạ"
"An Nhiên, cháu chịu khổ nhiều rồi. Nhưng dù sao thì Thiên Dương cũng đã hành xử rất quá đáng, bà biết cháu phải hầu hạ nó suốt một tháng mới ngưng. Để bà dạy dỗ nó "
Nói rồi bà nội chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953166/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.