"Trừ khi anh chết anh mới bỏ em lại đây một mình. Nào, anh ăn cùng em nhé, ai bảo mập, anh sẽ cho họ biết tay "
Nghe anh bảo được như thế, lòng cô thật sự rất vui. Nếu như khi người ta biết được sự tình ban đầu của hai người thì chắc chắn họ sẽ cấm cản việc hai người yêu nhau, có lẽ sẽ có người cho rằng cô đã chịu quá nhiều thiệt thòi khi ở bên anh. Nhưng chắc chắn họ sẽ không biết được, thời gian mà cô chịu cực khi ở cùng anh thật sự rất ngắn ngủi.
Tuy rằng trong tâm trí cô vẫn còn ám ảnh nhiều thứ với anh nhưng đổi lại, ở bên anh cô thật sự cảm thấy rất an toàn, rất vui vẻ lại còn được cưng chiều nữa. Thật sự nếu được lựa chọn thì cô sẽ chọn mẹ và anh. Hai con người này chính là niềm tin vào cuộc sống của cô. Họ khiến cô không còn cảm thấy chơi vơi giữa đời nữa.
"Thiên Dương ~"
"Hửm?"
*chụt*
"Tặng anh đấy"
"Một cái không đủ. Em phải hôn nhiều hơn nữa "
"Không, một cái thôi, anh đừng có tham lam "
"Cho anh ngủ lại đây nhé?"
"Cái gì? Không được. Lỡ mẹ biết thì sao?"
"Thì mình công khai luôn "
"A-anh....mẹ biết chuyện anh mua em từ tay Cố Hạo Thiên rồi đấy. Mẹ nói, để mẹ gặp được anh, mẹ sẽ không tha"
"C-cái gì? Làm sao mẹ biết?"
"Thì....mẹ dò hỏi em.... nên em đã.... nhưng em không có nói chuyện kia"
"Tiêu đời anh rồi! Phải làm sao đây?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953167/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.