"Thiên Dương, anh đừng suy nghĩ nhiều quá. Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết mà, đúng không?""Cô không hiểu được đâu. Tốt nhất cô nên biến khỏi đây càng nhanh càng tốt, không, cô sẽ hối hận không kịp đấy "
Với suy nghĩ của cô ta, rằng anh chưa bao giờ tức giận với mình. Vả lại hôm trước anh còn ám chỉ cô là người yêu anh, thì sao anh có thể làm cô đau hay tổn thương đâu chứ. Cô không quan tâm đến lời cảnh báo của anh. Lại tiếp tục an ủi anh, nhưng....
"Anh đừng như vậy nữa, chúng ta cùng về nhà nhé?"
Anh đưa tay bắt lấy cái cổ trắng ngần của cô, dùng lực siết mạnh vào, ngày một mạnh hơn khiến cô không thể thở nổi nữa
"Tôi đã kêu cô mau rời đi. Vậy mà còn không chịu nghe. Có lẽ cô không biết khi tôi tức giận sẽ như thế nào chứ. Hửm?"
"E-em ...b-biết....e-em xin....xin lỗi "
Rặng mãi một lúc mới được mỗi một câu. Anh cũng kịp thời buông cô ta ra, nhưng lúc buông tay, anh còn không quên hất cô sang một bên. Cho chừa cái tội dám hành hạ Cố An Nhiên của anh.
Sau khi được anh thả ra, cô chỉ biết né sang một bên má thở. Trong đầu không khỏi tức giận với anh. Vốn nói yêu người ta vậy mà giờ lại làm người ta đau.
*Thật nực cười!*
Sau khi lấy lại tinh thần thì Cố Mẫn Lan cũng chạy đi. Nếu còn nán ở lại không chừng cô ch*t lúc nào còn không ai hay biết.
Sau khi cô ta rời đi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953164/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.