Chương trước
Chương sau
Vật thô cứng của anh sớm đã phản ứng, chĩa lên thẳng đứng, lâu lâu lại vô tình cạ trúng đùi non của cô.

Trà Dụ từng bước bỏ thêm một ngón tay vào khe nhỏ, khe nhỏ ấy khó chịu nuốt thêm một ngón. Bên trong không ngừng siết chặt lấy ngón tay anh, không biết là muốn đẩy vật xâm lược ấy ra ngoài hay đang tham lam muốn nuốt hai ngón tay vào bên trong.

Anh di chuyển ngón tay, liên tục tìm kiếm chỗ kích thích của cô, nào ngờ lại vô tình chạm vào lớp màng:

- Phiêu Diêu!?

Lục Phiêu Diêu như biết anh đang muốn hỏi điều gì, cô sợ hãi cắn môi, hai má đỏ ửng:

- Tôi là lần đầu. Trà Dụ, đừng làm tiếp được không, tôi sợ lắm.

Ngón cái anh khẽ xoay hạt hạch đào xoay tròn khiến cô khẽ rên rỉ:

- Vừa hay tôi cũng là lần đầu.

Cô sửng sốt nhìn anh, đây quả thật khiến cô có chút không thể tin được.

Vật cứng được anh phóng ra ngoài lớp vải, nó hùng dũng đầy ngạo nghễ chỉa thẳng vào hạch đào của cô. Anh còn cố ý dùng người anh em của mình cạ cạ vào cô em gái nhỏ đang không ngừng chảy nước kia.

Trà Dụ dùng một tay nâng vật cứng ấy từ từ tiến vào khe nhỏ, đâm thẳng đến khi đụng vào vách màng ấy.

Lục Phiêu Diêu nhăn cả mặt, khi biết anh muốn đâm rách vách màng ấy, cô liền rối rít vươn tay đẩy anh ra nhưng chút sức lực ấy làm gì đủ.

Anh xoa xoa hạt hạch đào, tay còn lại khẽ xoa nắn gò bồng đảo khiến cơ thể cô run lên do bị kích thích:

- Ngoan nào, nhịn một chút.

Anh đẩy hông, vật cứng ấy trực tiếp đâm xuyên qua lớp màng mỏng tanh ấy, tiến vào khám phá nơi nhạy cảm nhất của nữ nhân.

Trà Dụ khá cao, gần một mét chín, yết hầu lại nhô to, vậy nên vật cứng của anh cũng khá phát triển, dài hơn 4 cm so với chiều dài trung bình của nam giới, gần 19 cm...



Lục Phiêu Diêu làm sao chịu được kích thước như vậy, hơn nữa cô còn là lần đầu, giọng cô vì đau đớn mà nức nở thành tiếng.

Anh cố gắng di chuyển nhưng bên trong như đang ôm cứng lấy vật dài của mình, anh từ từ chuyển sang cách giúp cô thả lỏng người, giúp cô giảm bớt đau đớn.

Cô vì từng cái chạm của anh mà cô bé không ngừng rỉ nước, bên trong cũng dần dần không siết chặt vật dài của anh như lúc đầu nữa.

Trà Dụ đưa đẩy hông mình, lúc đầu anh còn chọc lung tung nhưng về sau lại tự biết cách đưa đẩy, đàn ông về khía cạnh này chính là không học cũng hiểu, học một biết mười.

Chín thiển một sâu...

Anh còn liên tục trêu ghẹo điểm kích thích nhất của cô, nhanh chóng đưa cô sướng cong cả ngón chân lại.

Trà Dụ thoải mái rên một tiếng, anh từ từ tăng lực eo, động tác từ chậm rãi thăm dò biến thành mãnh liệt.

Lục Phiêu Diêu hứng mọi hành động của anh, cô em nhỏ của cô cố gắng nuốt lên vật dài ấy, nhưng quả thật là ăn muốn không vào...

Đàn ông sau khi khai trai, được nếm đồ mặn sau một quãng thời gian ăn chay thì làm gì có chuyện chỉ một hai lần là đủ.

Nửa đêm, Lục Phiêu Diêu tỉnh dậy sau khi bị anh làm mệt xỉu, cô nhìn khói thuốc lượn lờ từ bên ngoài ban công, cô khẽ gọi:

- Trà Dụ...

Anh quay đầu nhìn cô, chờ cô lên tiếng:

- Anh biết hút thuốc sao?

Trà Dụ thấy cô ho khan vì khói thuốc liền dập tắt, từ bên ngoài tiến vào cạnh cô, trêu chọc nói:

- Ừ. Sao nào? Em cảm thấy em không xứng với một điếu thuốc sau khi lăn giường à.



Anh nhào về phía cô, cả hai lại quấn lấy nhau...

Đến tận sáng hôm sau, Lục Phiêu Diêu tỉnh giấc với cơ thể đau nhức, còn có vật cứng đang nằm ở giữa hai chân cô.

Trà Dụ bình tĩnh vươn tay ôm lấy eo cô, ngăn không cho cô cử động:

- Đây là phản ứng bình thường của nam giới vào buổi sáng. Em ngoan ngoãn nằm yên, không thì tôi đâm em nữa đấy.

Lục Phiêu Diêu nghe anh đe dọa liền ngoan ngoãn nằm yên không dám hó hé gì nữa, bởi cô biết cơ thể cô sắp rã ra tới nơi rồi.

Anh nằm thêm một chút thì rời giường đi tắm. Còn Lục Phiêu Diêu vì đau mà không xuống giường nổi, cô nằm lê lết trên giường.

Lúc Trà Dụ ra khỏi phòng tắm, anh thấy cô đờ đẫn nhìn liền nhịn không được mà bật cười, đi kiếm lọ thuốc bôi tiêu sưng cho cô.

Anh trèo lên giường, ung dung tách hai chân cô ra, Lục Phiêu Diêu phòng bị nhìn anh, vươn tay che lấp cô bé nhỏ của mình.

Trà Dụ từ từ tách tay cô ra, nói với giọng nhỏ nhẹ:

- Để tôi giúp em thoa thuốc, sẽ bớt đau, giảm sưng, dành riêng cho cô bé.

Lục Phiêu Diêu nghi hoặc nhìn anh:

- Anh nói chưa phá thân gái nhà người ta bao giờ, vậy sao nhà anh lại có thuốc tiêu sưng này.

Trà Dụ che lấp thất thố trong đáy mắt, anh cũng đâu thể nói ra là anh chuẩn bị sẵn cho cô.

Không hiểu sao lúc này đầy óc Lục Phiêu Diêu lại nhanh nhạy hơn bình thường, cô quả quyết:

- Có phải anh sớm muốn lăn giường cùng tôi không!? Biến thái!!!

Động tác thoa thuốc của anh vẫn rất bình tĩnh, đều đặn, mặc cho bản thân đang bị khai quật ra ý nghĩa đen tối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.