Mọi người cũng không có ra tiếng, hay bởi vì cử động của Phương Thê làm chấn kinh rồi.
Đợi đến Doãn Văn Trụ hồi hồn, lúc muốn không để ý nữa, có người sớm hơn anh một bước vọt vào.
"Thê Thê."
Lúc Tư Mị thấy Phương Thê như vậy, không khỏi đau lòng mà kêu một tiếng.
Anh ở bên ngoài thế nào cũng không yên tâm, lại không nghĩ rằng đi vào sẽ thấy tình cảnh như thế.
Đáng chết, anh không biết cô mang thai.
Bước nhanh đi tới bên người cô, ôm lấy Cô, "Thê Thê, không có chuyện gì."
Phương Thê đưa tay nắm lấy tay Tư Mị, cười cười, bên trong tràn đầy khổ sở, "Tư Mị, anh đã đến rồi? Hình như em đã làm một việc ngốc."
"Ngu ngốc, chớ nói chuyện, anh lập tức đưa em đi bệnh viện."
Tư Mị đưa thay sờ sờ đầu Phương Thê, bước nhanh ra ngoài.
Mà Phương Thê làm như yên tâm, cũng đã hôn mê.
Tư Mị đi vài bước, lại dừng lại bước chân, quay đầu lại nói: "Về sau Thê Thê đã có tôi tới chăm sóc."
Một câu nói không biết là đối với người nào nói, nói xong liền ôm Phương Thê chạy vội đi ra ngoài.
Người kia tại sao có thể như thế?
Rốt cuộc anh đã làm cái gì, tại sao lại như vậy?
Anh rất đau lòng, lần đầu tiên biết mình vì một người đau lòng như thế.
Bởi vì đau thương của cô anh vẫn thấy, cho nên cũng hiểu lần này tới Thành phố H, Cô đã tốn bao nhiêu dũng khí.
Tuy nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-77-ngay-ong-xa-ba-dao-dung-sang-ben/1956284/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.