Chương trước
Chương sau
Chuông cửa vang lên, thanh âm dồn dập thể hiện tâm tình của người tới.

Quý Thư đứng dậy mở cửa, một nháy mắt kia, xông tới mặt đúng là quả đấm của Doãn Văn Trụ.

Anh nghiêng mình, tránh thoát được sự công kích của Doãn Văn Trụ, lại xoay người nghênh đón.

Bọn họ thường đánh nhau, chẳng qua là lúc trước xem như đừa giỡn, lần này lại là thật.

Doãn Văn Trụ đi học gì đó, Quý Thư cho tới bây giờ cũng sẽ không rơi ở phía sau.

Cho nên bọn họ thế lực ngang nhau.

Đối với người khác mà nói, taekwondo 8 đẳng đai đen đã là rất lợi hại rồi, nhưng đối với họ mà nói, bọn họ chẳng qua là đứng trên cùng một vị trí.

Hai người giằng co trong căn nhà, ai cũng không thắng được ai.

Quý Thư ôn hòa cười một tiếng, làm như cái gì cũng chưa từng thay đổi.

"Trụ, thắng không được mình đâu."

Mặc kệ là mặt nào, anh đều sẽ không thua Doãn Văn Trụ.

Doãn Văn Trụ cái gì cũng không nói, chỉ là không ngừng cùng Quý Thư so tài.

Anh ta lại dám làm như vậy, lại dám tổn thương Phương Thê đến vậy.

Cho dù muốn tổn thương anh bao nhiêu cũng không sao, nhưng anh ta lại dám hại đến Phương Thê thì không được.

Nghĩ đến Phương Thê có thể sẽ bị tổn thương, nghĩ đến Cô bây giờ một thân một mình không biết ở nơi nào, tim của anh đau quá.

Anh còn có xúc động đem Quý Thư đánh một trận.

Mà đáng chết là, trong này lại có anh tham dự vào.

"Trụ, anh bây giờ thật chật vật, xem ra anh thật sự rất thích cô ta."

Quý Thư liếc Doãn Văn Trụ một cái, vẫn nhàn nhạt nói như cũ.

"Trụ, nhìn anh thì tưởng là người rất lý trí, thật ra thì dễ bị kích động hơn so với người khác, anh còn chưa đủ chính chắn. Đúng vậy a, từ nhỏ liền miệng chứa thìa vàng ra đời, căn bản vẫn là một đứa trẻ bị nuông chiều hư. Cho nên vừa gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết theo ý mình đi làm, lại quên nghĩ cảm nhận của người khác. Tôi là muốn thương tổn Phương Thê, bởi vì tổn thương cô ta mới có thể tổn thương tới ngươi. Nhưng nếu như không phải anh giúp đỡ, tôi có thể thành công sao? Trụ, thật ra thì người khiến cô ấy bị thương nặng nhất chính là anh, mà không phải tôi. Tôi chỉ là lợi dụng nhược điểm của anh mà thôi."

Quý Thư là cố ý, anh chính là muốn Doãn Văn Trụ đau lòng, muốn anh thống khổ.

Anh càng thống khổ, Quý Thư càng vui vẻ.

Lúc này, Doãn Văn Trụ tự nhiên biết mục đích của anh ta, nhưng là tuy vậy, anh vẫn không nhịn được tự trách và thống khổ.

Nghĩ đến Phương Thê sẽ thừa nhận thống khổ, anh liền tình nguyện nỗi thống khổ của mình nặng hơn một chút.

Có chút tổn thương đã xảy ra, cũng thu lại không được.

Bây giờ anh có thể làm là cùng cô chịu đựng sự thống khổ đó.

Anh vẫn luôn âm thầm ra sức, rốt cuộc chiếm thượng phong, một quyền đánh vào mặt Quý Thư.

Quý Thư thậm chí bị anh đánh té xuống đất, khóe miệng chảy ra máu.

"Đây là vì Thê Thê đánh. Quý Thư, nếu là đàn ông, sẽ không liên lụy đến phụ nữ. Muốn đối phó tôi thế nào đều được, nhưng bạn lại tổn thương đến Thê Thê, tôi liền không có cách nào tha thứ cho. Bạn thật sự có lòng tin như vậy sao? Cuối cùng cũng chỉ là một con rùa đen cụt đầu núp trong bóng tối không dám thò đầu ra mà thôi. Cuối cùng cũng chỉ là một người đi lợi dụng người khác tới hiếp đáp kẻ yếu mà thôi."

Doãn Văn Trụ mắt lạnh nhìn Quý Thư còn trên mặt đất, nhếch môi, mang theo vài phần cười nhạo.

"Có gan thì quang minh chánh đại tới đấu với tôi. Có bản lãnh đem tôi giẫm ở dưới lòng bàn chân, khiến tôi tâm phục khẩu phục. Chỉ là tôi xem bạn cũng không có bản lãnh kia, sẽ chỉ biết làm một ít động tác lén lút mà thôi."

Anh bây giờ khí thế bức nhân, hoàn chỉnh vốn có, cho dù áo có chút xốc xếch, nhưng căn bản không xem thấy sự chật vật nào, ngược lại như một đế vương bình thường mắt nhìn xuống.

Những lời đó, loại cảm giác đó khiến Quý Thư luôn đeo mặt nạ duy trì cho tới nay liền vỡ vụn.

Mấy cái lời đó của Doãn Văn Trụ đâm trúng tim đen của Quý Thư.

Đó là vấn đề cho tới nay Quý Thư không dám nhìn thẳng.

Anh ta đưa tay lau đi vết máu trên môi, từ trên mặt đất đứng lên.

Anh nhìn Doãn Văn Trụ, ánh mắt tràn đầy hận ý.

"Loại người như mày biết cái gì?"

Từ nhỏ được thương yêu, từ nhỏ liền ưu việt như vậy, căn bản là không có cách nào tưởng tượng anh đã gặp qua cái gì.

Như vậy anh ta lại có tư cách gì tới nói với anh những thứ này?

Anh chính là núp trong bóng tối thì thế nào?

Chỉ cần có thể đạt tới mục đích, anh sẽ không từ thủ đoạn.

Người đời lấn anh, anh lấn người đời mà thôi.

"Quý Thư, bạn đừng cho là mình thắng, trận đấu của chúng ta giờ mới bắt đầu."

Doãn Văn Trụ đọng lại một câu, xoay người liền đi về phía cửa.

Thê Thê, đừng rời đi quá xa, để cho anh không tìm được em.

Chuyện anh làm sai, anh sẽ tự trừng phạt mình.

Nhưng trước khi đó, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ người thương tổn đến Phương Thê.

Anh nói qua, anh tới giờ đều là một người ích kỷ, anh chỉ quan tâm người mình quan tâm.

Quý Thư thấy Doãn Văn Trụ rời đi, vọt mấy bước tới, một quyền đánh lại.

Doãn Văn Trụ lại sớm có chuẩn bị, trốn được sự công kích của Quý Thư.

Xoay người lần nữa, đứng ở cách đó không xa, mắt lạnh nhìn anh ta.

"Thẹn quá thành giận rồi, Quý Thư, bạn còn chưa tu luyện tới, chúng ta cũng chỉ là vậy thôi."

Giả bộ bình tĩnh sao?

Thật ra thì anh cũng biết.

Anh tự nhận là mình cũng không phải một người dễ dàng biểu lộ tâm tình ra bên ngoài, chỉ vì người để ý, cho nên mới có cảm xúc lớn kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.