Ban đầu, Quý Thư cũng là trong đó một người.
Ở trước mặt anh ta, anh sẽ không che giấu cảm xúc của mình.
Nhưng bây giờ đã không phải.
Cho nên anh cũng sẽ học đeo mặt nạ, ưu nhã từ đầu đến cuối.
"Doãn Văn Trụ, mày đừng đắc ý, kịch hay vẫn còn ở phía sau."
Giữa bọn họ tầng ngụy trang cuối cùng kia cũng đã phá bỏ, hai người cũng không còn đường để quay đầu lại nữa, lẫn nhau đứng ở đối diện.
"Quý Thư, mình chờ bạn, có thủ đoạn gì cứ lấy ra."
Doãn Văn Trụ chứa đựng cười, một ít lần lười biếng lại lơ đãng lộ ra.
Lúc này chính Quý Thư cũng không nghĩ tới lúc này giữa hai người.
Rõ ràng anh ta nên bị thương, anh ta nên chật vật, nhưng quay đầu lại người chật vật lại là chính mình.
Quý Thư có chút không chấp nhận được.
Càng không quen nhìn bộ dáng lúc này của anh.
Anh ta nên chật vật hơn, thống khổ hơn, và mất khống chế mới đúng.
Doãn Văn Trụ xoay người rời đi, Quý Thư hung hăng đem đồ trên bàn quăng hết xuống đất.
Tiếng vỡ vụn vang lên, đổi lấy một phòng bừa bãi.
Nhưng rất nhanh, anh lại bình tĩnh lại, móc điện thoại di động ra, bấm một số.
"Chuyện làm tới đâu rồi?"
"Còn chưa xong? Tôi muốn anh nhanh chóng hoàn thiện."
"Không cho thất bại, chỉ có thể thành công."
Chờ cúp máy, anh mới ngồi vào ghế sa lon, đưa tay sờ lên gương mặt sưng đỏ, thấp giọng nguyền rủa nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-77-ngay-ong-xa-ba-dao-dung-sang-ben/1956252/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.