Bạch Hinh gật đầu một cái, đột nhiên lại nghĩ đến Doãn Văn Trụ không thấy được, lại vội vàng mở miệng nói: "Được."
Doãn Văn Trụ từ bên người cô đi qua, từ từ đi về căn phòng trên lầu.
Mà Doãn Văn Thận cũng vào lúc này đi ra, vỗ vỗ vai Bạch Hinh nói: "Tiểu Hinh, cho tiểu trụ một ít thời gian tiếp nhận, con phải tin hai con trong ba năm này cũng không phải là không có tình cảm."
"Bác Doãn Văn, con xem con vẫn nên đi thôi."
Bạch Hinh cảm thấy cô bây giờ đã không có lý do gì nương nhờ Doãn Văn gia nữa rồi.
"Nói gì vậy, Doãn Văn gia cũng không phải không có chỗ ở. Có một số việc, con cũng nên chủ động chút biết không? Tiểu trụ không biết tình cảm con đối với nó, tự nhiên sẽ không nghĩ tới mặt này."
Mọi người là ích kỷ, ông cũng thế.
Ông không muốn con trai của mình bị tổn thương gì nữa, cho nên không muốn nó mạo hiểm nữa.
Phương Thê rất tốt, nhưng có lẽ bọn họ thật bỏ lỡ.
"Bác Doãn Văn, bác đừng nói bậy."
Gò má của Bạch Hinh đỏ lên.
Chính cô cũng mới vừa xác định tình cảm của mình, tại sao bác Doãn Văn lại biết?
Chẳng lẽ cô có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Thẹn thùng gì, thích cũng không phải là chuyện gì xấu."
Cảm nhận yêu một người ông cũng hiểu.
Ông thậm chí cũng biết cái loại cảm giác cả đời chỉ thích một người đó.
Chẳng qua là ——
Trời cao chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-77-ngay-ong-xa-ba-dao-dung-sang-ben/1956213/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.