Du Chu và Thiệu Vinh một trước một sau đi ra khỏi hội trường, Du Chu không kiềm được hỏi: “Anh về từ lúc nào vậy?”
“Về ban nãy.” Thiệu Vinh đáp, “Máy bay vừa hạ cánh thì đột nhiên muốn qua đây xem thử, nên tiện đà qua luôn.”
Chuyến này Thiệu Vinh bay tới thủ đô, trước khi về hắn có ghé thăm ông ngoại. Ông ngoại hắn cố tình tìm đối tượng cho hắn, còn bảo nếu hắn thực sự thích Úc Ngôn thì sẽ đánh cược đi gặp cụ Úc thương lượng một lần.
Thiệu Vinh từ chối.
Ngay giây phút ông ngoại hắn mở lời ngỏ ý, Thiệu Vinh bất chợt nhận ra mình cũng chẳng thích Úc Ngôn nhiều đến mức ấy. Nếu yêu thích thật lòng, hắn sẽ không giậm chân tại chỗ lâu như thế, thứ mà hắn chân chính mong muốn lẽ nào lại chả dám đoạt lấy chỉ vì bị một lão già cản trở hay sao?
Không, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó. Suy cho cùng là do chưa đủ thích mà thôi. Hắn cưng chiều Úc Ngôn, hắn đáp ứng lời hứa từ Úc Ngôn, chẳng qua là một thói quen kéo dài từ thuở thiếu thời.
Khoảnh khắc chứng kiến Úc Ngôn lưỡng lự chần chừ, Thiệu Vinh bỗng nhiên hiểu rõ đây là một cuộc so tài đơn giản tới chẳng thể đơn giản hơn: Hắn thấy Úc Ngôn lung lay, nên hắn đã mất hết hứng thú với cuộc so tài này.
Hắn chả có hứng chung sống cùng Úc Ngôn, chả có hứng mây mưa kịch liệt trên giường cùng Úc Ngôn, càng chả có hứng làm kẻ nắm sợi dây thả diều nhìn Úc Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096173/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.