Ta khẽ mỉm cười, tiếp tục gọi tiểu nhị mang rượu lên.
Chỉ là không hiểu sao, khi nghe đến tên Lục hoàng tử, lòng ta đột nhiên thắt lại.
Lục hoàng tử...
Tiểu nhị bưng rượu đến, nhìn ta một cái, nói thêm:
“Tiểu công tử, mặt ngài đỏ quá.”
3.
“Ngài uống từ từ thôi, rượu này nặng lắm, công thức rượu còn được truyền ra từ trong cung, ở kinh thành nổi tiếng lắm.”
“Nghe nói là Nữ Nhi Hồng do chính Hoàng thượng ủ, còn đặt một cái tên nghe có vẻ thanh cao tao nhã , gọi là Hồng... Hồng Tú!”
Nghe cái tên này, mắt ta chợt mở to.
Hồng Tú?!
Đây chẳng phải là tên của ta sao? Ý hắn là gì?
Nghĩ đến đây, ta cười khổ lắc đầu.
Mặc kệ hắn!
Bây giờ ta có tiền trong túi, không lo ăn uống.
Các cửa hàng đầu tư còn kiếm được không ít, cuộc sống vô cùng nhàn nhã, thoải mái biết bao.
Chỉ là tên một loại rượu thôi, chắc chắn là trùng tên với ta.
Nghĩ vậy, ta lại gọi tiểu nhị mở thêm một chai rượu.
Ta vừa uống rượu, vừa lấy ra một cuốn sổ.
Sau đó cầm bút mực, ghi lại những gì ta thấy và nghe được trong ba năm đi khắp nam bắc.
Đường cổ, cầu gãy, miếu thờ, hang suối.
Sa mạc , đại bàng, ruộng lúa lớn, đồng lúa mạch.
Thậm chí cả phong cách kiến trúc đặc trưng của Nam Bắc, sự khác biệt về phong tục giữa Trung Nguyên và Đại Mạc.
Tuy ta chưa từng dừng lại lâu ở một nơi nào, nhưng dưới ngòi bút của ta, ký ức về chúng được sống mãi.
Thiên triều của ta, dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tu-phuc-sinh/4897584/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.