9.
“Không cần thương hoa tiếc ngọc.”
“Tuân lệnh!”
Một giờ sau, Thẩm Kiều quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời bị tạt một thân đầy dầu hỏa:
“Thẩm Kiều, bây giờ ngươi dơ bẩn lắm, chỉ có lửa mới trị được!”
Lửa lớn bùng cháy dữ dội, ngọn lửa l.i.ế.m khắp cơ thể nàng.
Nhìn nàng đau đớn gào thét, nửa giờ sau biến thành một xác than cháy, ta cười vô cùng sảng khoái.
Ngươi thấy đó, gây sự với ta, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Ngày Lục hoàng t.ử tiễn ta rời khỏi kinh thành, trời quang mây tạnh.
Nhìn Lục hoàng t.ử phong độ ngời ngời, ta cúi người hành đại lễ với ngài.
Thấy ta câu nệ như vậy, ngài cười sảng khoái, đưa cho ta một túi lộ phí dày cộp:
“Bây giờ ngươi đã được tự do rồi, nhưng ngươi đã nghĩ kỹ sẽ an cư ở đâu chưa?”
Nhìn ánh mắt trong sáng của ngài, đôi chân ta đang chuẩn bị bước lên xe ngựa lại rụt lại.
Nhìn bầu trời xanh biếc như được gột rửa, ta quay người lại, nở nụ cười rạng rỡ với ngài:
“Lục hoàng tử, chớ nói sông thu chia ly khó, thuyền ngày mai sẽ là Trường An.”
“Dân nữ khó khăn lắm mới có được tự do, nhất định phải ngắm hết hoa hai bên bờ Giang Nam, tuyết mùa xuân lạnh giá ở Bắc quốc, Nga Mi tuyệt đẹp ở đất Thục, và vầng mặt trời tròn khi hoàng hôn ở Tái Bắc.”
“Sau này nếu không còn gặp lại, mong mỗi người tự quý trọng.”
Sau đó, ta ném túi lộ phí nặng trịch vào trong xe ngựa, xoay người nhảy lên ngựa, quất roi:
“Giá!”
Rất nhanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tu-phuc-sinh/4897583/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.